Xe chạy nhanh trên đường, qua Tô Đê, qua cầu, sau đó ngừng lại trước một phủ để được cây xây bao quanh.
Cửa đồng lớn được mở ra, lão nhân mặc đồ màu xánh đứng ở trước cửa nghênh đón.
Xe vào sân , lão nhân chủ động đi lên trước hỗ trợ mở cửa xe , vẻ mặt hiền lành nói:
- Thôi tiểu thư đã trở lại? Phu nhân và thiếu gia đang chờ tiểu thư ăn cơm.
Thôi Tiểu Tâm nói cảm ơn với lão nhân , nói:
- Yến bá , ngài quá khách khí . Cháu là tiểu bối, để cháu làm là được rồi.
Lão nhân cười ha ha , nói:
- Không sao cả, đều quen cả rồi.
Nam nhân mang áo bào xanh xuống xe, chắp tay với lão nhân, sau đó đi vào hậu viện. Đối với lão nhân đã thủ hộ Yên gia mấy chục năm này, Ninh Tâm Hải không dám chậm trễ chút nào.
Thôi Tiểu Tâm cũng đi vào đại sảnh.
Trong phòng, một phu nhân mặc một thân sườn xám màu tím đang chơi cờ tướng với một thanh niên ánh tuấn mang kính.
- Mẹ, lúc này đây con cũng sẽ không nhường mẹ nữa đâu. Mẹ vừa nói vừa định qua song, pháo có thể rẽ ngoặt , bây giờ lại nói sĩ của con là nội gián, muốn sĩ của con xuất trận. Mẹ, cho dù con là con ruột của mẹ thì mẹ cũng không nên khi dễ còn như vậy a?
Phụ nhân xinh đẹp liếc mắt nhìn một cái, lại có một sự phong tình giống như một nữ sinh.
- Con là con của mẹ, mẹ sinh con ra để làm gì? Đương nhiên là để phát cáu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-lan/62341/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.