Bọn họ đã từ bỏ ý định tìm cách cứu viện “Nam Phong” đây là một lựa chọn khó khăn đến tột cùng, giữa giữ lấy hay buông bỏ.
Đã bao năm trôi qua từ cái đêm hôm đó, Lâm Phỉ Thạch vẫn luôn cảm thấy người nằm vùng, vận mệnh của họ thực ra cao quý hơn người thường. Họ nhẫn nhục gánh vác, sống lâu dài nơi vực sâu, từ bỏ mọi điều tốt đẹp vốn thuộc về bản năng con người, ngụy trang thành những kẻ sống trong bóng tối, đơn độc dấn thân vào hang ổ của sói lang hổ báo, mang theo trái tim run rẩy mà vẫn phải giả vờ bình thản.
Trong hoàn cảnh tội ác tối tăm đó, họ gồng mình tồn tại dưới áp lực nặng nề, không một ai không kiên định, không cứng cỏi. Nhiều năm qua đi, họ vẫn giữ vững tâm nguyện ban đầu: không chỉ mong có ngày sẽ hóa thân thành lưỡi kiếm sắc bén, chém rách màn đêm từ tận cùng hắc ám, mà còn hy vọng đôi tay mình có thể thực sự chạm vào ánh sáng mặt trời.
Mỗi một người nằm vùng bất kể là ai đều mong muốn có một ngày tung ra một kiếm kinh hồng, rồi sau đó công thành lui thân.*
Thế nhưng, khi chiến sự đã áp sát thành trì, nếu lúc đó lại hủy bỏ chiến dịch bao vây truy quét, để mặc những kẻ tội phạm cuồng loạn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thì rất có thể sẽ có thêm những người vô tội bị hại một người hoặc nhiều người sẽ bị kéo xuống vực sâu vô tận của m* t** và tội ác.
Vậy cán cân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghich-luu-thuong-nghien/2874149/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.