Một tiếng "chồng ơi " này của cô nói ra hết sức trôi chảy, nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng không tùy tiện, cũng có chút gì đó giống như làm nũng.
Lần này thì Quý Nghiên cũng đã nhìn cô, nhưng cô ta không có thời gian để buông cánh tay đang ôm Quách Úy ra.
Ánh mắt Quách Úy nhìn chằm chằm về phía cửa, anh nắm cánh tay của Quý Nghiên và kéo cô ta ra, lùi lại một chút và nhìn về phía Tô Dĩnh: "Vào đi."
Anh bình tĩnh điều chỉnh cổ tay áo một cách thong thả, không hề có sự xấu hổ và tội lỗi khi bị vợ bắt gặp.
Tô Dĩnh không đến quá gần, cô bước đến quầy bar và rót cho mình một ly nước.
Quách Úy quay đầu lại nhìn về phía Quý Nghiên, thấp giọng nói: "Cô đi về trước đi, nếu có điều gì khác, tôi sẽ nói với cô sau."
"Nhưng tôi..."
"Về đi."
Âm lượng của anh không thay đổi, nhưng thái độ lại nghiêm túc không có một chút tình cảm nào.
Dường như bị anh làm cho sợ hãi, Quý Nghiên hơi rụt vai lại, trong hốc mắt càng có nhiều nước mắt tụ lại, cuối cùng cũng rơi xuống vài giọt.
Cô ta nhanh chóng cúi đầu và lau đi: "Quách tổng, vậy thì... tôi đi trước." Quý Nghiên dừng lại, sau đó nói với âm lượng giới hạn đủ để hai người nghe được: "Những gì tôi nói đều là sự thật."
Sau khi cô ta quay người lại, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Tô Dĩnh.
Tô Dĩnh đang theo dõi trong sự phấn khích. Khi cô ta nhìn thấy cô, cơ thể theo bản năng rụt lại. Ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghiem-tuc-ho-nhao/99080/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.