Tâm tình của người đầu dây bên kia tựa hồ không tốt lắm, biết rõ là tính tình Lâm Thù Ý cũng không tốt, nhưng cũng không kiềm chế được nóng nảy. "Cậu còn chưa chết, tôi nào dám chết! Nói đi, có chuyện gì mà gọi cho tôi vậy?”
Bộ dạng hiện tại của Hề Tri Hảo không khác nhiều so với tưởng tượng của Lâm Thù Ý, căn bản là không biết đối phó làm sao.
Trên mặt cô ấy vẫn còn một vệt sơn, bởi vì đã ở ngoài trời trong một thời gian dài, làn da trắng nõn dần dần chuyển thành màu vàng nhạt xinh đẹp lại khiêu gợi. Cô ấy dựa vào một tảng đá lớn bắt chéo chân nghỉ ngơi, một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm một bình nước quân dụng. Ngũ quan của nữ nhân này rất anh dũng, giữa hai chân có một khẩu súng trường, nòng súng phát ra ánh sáng yếu ớt.
Nghe được những lời không khách khí như vậy, vẻ mặt của Lâm Thù Ý vẫn không thay đổi, "Đột nhiên tôi nhìn thấy tin tức, nghĩ không phải gần đây cậu đi lính ở biên giới nước R sao? Liền muốn hỏi xem cậu đã chết hay chưa."
"Hỏi em gái nhà cậu!" Đầu dây bên kia truyền đến có chút khàn khàn nhưng không che giấu được tia chế nhạo, "Cậu là muốn hỏi ai xuất vũ khí cho bên này phải không? Làm sao, cậu đang ở trong nước, còn muốn điều khiển từ xa việc kinh doanh ở bên kia sao? Chưa cải tà quy chính hả?”
Cải tà quy chính, đương nhiên Hề Tri Hảo sẽ không nghĩ Lâm Thù Ý như vậy. Tốt xấu gì hai người cũng bò qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghien-nguyen-hoa/949117/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.