Trên bàn ăn, Lâm Thù Ý vẫn chưa đói, ít nhất cô cũng đã ăn trưa, nhưng Hứa Hòe vẫn chưa ăn gì. Cầm đũa lên, Lâm Thù Ý lần đầu tiên gắp rau cho Hứa Hòe, đồng thời thúc giục nàng ăn, “Mau ăn đi, mấy ngày nay em không ăn gì, không đói sao?”
Cô nhìn Hứa Hòe đần độn nhìn mình, Lâm Thù Ý không khỏi vươn tay, trực tiếp vặn cái đầu nhỏ của nàng, “Nhìn trong bát, nhìn tôi làm gì?”
Hứa Hòe rũ mắt xuống, hiện tại nàng giống như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, "Thịch thịch thịch", giống như tiếng đu đủ rơi xuống hồ, rất lớn khiến nàng có chút chột dạ, muốn vươn tay che ngực, như làm vậy liền có thể không để người khác nghe thấy.
Nàng không hiểu sao tự nhiên Lâm Thù Ý lại tốt như vậy, thậm chí Hứa Hòe cảm giác được ở trên người cô có một luồn ... ôn nhu. Nhưng hòa hợp này khiến nàng cảm thấy vui vẻ, chỉ là xoay người lại, rồi lại mê man. Trộm hạnh phúc trong nháy mắt mất đi sẽ cảm thấy thống khổ.
Mang theo tâm sự, Hứa Hòe thực sự muốn đếm từng hạt cơm khi đang ăn.
Đột nhiên, một giọng nữ vang lên trong đầu nàng, Lâm Thù Ý đưa ra một yêu cầu mà nàng không ngờ tới.
“Tháng sau, cùng tôi trở về.” Lâm Thù Ý nói.
Lâm Thù Ý vốn định tháng tám mới trở về nhà cũ, dù sao đi ra ngoài cũng đã nửa năm, mọi hoạt động của Lâm gia đều không thể dựa vào cô điều khiển từ xa. Có một số người vẫn phải đích thân gặp cô mới có tác dụng kinh sợ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghien-nguyen-hoa/949116/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.