Lâm Thù Ý rời đi, nàng đứng đó như một bức tượng, nhìn theo bóng lưng ưu nhã của nữ nhân đang dần biến mất khỏi tầm mắt.
Hứa Hòe thu hồi tầm mắt, nhưng giữa mùa hè nóng nực như vậy, nàng lại cảm thấy trên mặt có chút lạnh.
Giơ tay lên, đầu ngón tay trên mặt có chút ẩm ướt. Nàng cũng không biết từ lúc nào đã bị ánh nắng chói chang bức đến rơi lệ. Nâng cánh tay lên, động tác mang vài phần thô lỗ, tàn nhẫn dùng sức ở cổ tay để lau đi vết ướt nơi khóe mắt.
"Tại sao phải khóc?" Giọng nói khàn khàn truyền trong không khí, không lớn, chỉ có nàng mới có thể nghe thấy.
Lúc này, nàng còn có tâm tư gì phải khóc nữa? Hứa Hòe không ngừng tự nhủ không được khóc. Nhưng vừa rồi nàng đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở ở trước mặt Lâm Thù Ý, nếu bây giờ nàng không thể khóc, như vậy thật quá ủy khuất a!
Cuối cùng là cô gái mặc chiếc quần dài không hợp với mùa hè thẳng tấm lưng gầy, ngồi xổm dưới gốc cây hòe bên đường, ôm chân khóc nức nở.
Nước mắt rơi như mưa.
Bóng lưng của nàng giống như bị cả thế giới bỏ rơi, lẻ loi như thế.
Bên đường không thiếu người qua lại, nhưng không ai để ý đến nàng trong góc khuất.
Làm càn mà khóc, hầu như không phát ra âm thanh, ngoại trừ đôi vai khẽ run thì không còn gì khác. Toàn thân tràn ngập thương tâm cùng khổ sở, Hứa Hòe như nhốt mình vào một thế giới khác.
Nàng như chiếc lá rụng mùa thu, nhưng mùa hè
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghien-nguyen-hoa/949162/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.