Ngày hôm sau khi Bạch Chỉ ăn cơm, cũng không dám mở lớn miệng, Vu Mị hỏi cô làm sao vậy, cô liền nói dối là khoang miệng bị lở, đau quá nên không dám mở lớn miệng.
Bên kia, động tác gắp đồ ăn của Chu Thành Đông chậm một nhịp, anh nhìn thoáng qua cô, không nói gì, nhưng ánh mắt có ý tứ cảnh cáo.
Vu Mị đưa cho Bạch Chỉ một chén canh đầy: “Uống nhiều canh để thanh nhiệt.”
“Vâng.” Bạch Chỉ câu nệ mà nhận lấy, cô không nhìn thẳng Vu Mị bởi vì chính mình và chồng bà làm chuyện đó cũng đủ để Vu Mị bóp chết cô.
Bạch Chỉ biết mình thực có lỗi với Vu Mị, nhưng dục vọng của cô dành cho anh vượt qua cả việc cảm thấy thẹn, bất chấp cảm nghĩ của bà, cô chỉ muốn có được anh.
Ăn xong cơm sáng, Bạch Chỉ muốn đến trường đi học, bình thường cô đều đi xe công cộng nhưng hôm nay lại không giống vậy, anh thế mà muốn đưa cô đi.
Chu Thành Đông để Bạch Chỉ ngồi vào ghế phụ, anh gài kỹ đai an toàn, khởi động xe.
Bạch Chỉ nhìn người bên cạnh, trong lòng nhảy nhót như được mùa, nhịn không được nói: “Cha nuôi, hôm nay sao người đưa con đi?”
Chu Thành Đông nắm chặt tay lái, nhìn chằm chằm phía trước nói: “Tối hôm qua ta uống nhiều quá, con hẳn là biết!”
“Ưm.” Bạch Chỉ nhớ lại buổi tối hôm qua xác thật là anh uống nhiều quá, bằng không cũng sẽ không…
“Tối hôm qua đã xảy ra cái gì, ta không nhớ được, ta nghĩ con cũng không nhớ được.”
Anh đây là ra lệnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghien-tu-khuyet-nhat/506856/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.