Theo luật, Mộ Dung Thế Dương cùng số ít quân lính thân cận tiến vào thành, đại đa số đều ở ngoài thành chờ lệnh. Bên phía Tương Kinh cũng đồng dạng như thế, số người vào thành không được vượt quá hai mươi người, cho nên rất nhanh đoàn quân liền tiến vào đại môn hoàng cung, người Tương Kinh cũng âm thầm may mắn.
Cánh cổng hoàng cung mở lớn nghênh đón một đội quân oai hùng cùng chủ tướng của họ, dưới nhưng con mắt đầy hâm mộ tiến đến thang rồng, quỳ xuống hô to vạn tuế.
"Miễn lễ." Giọng nói cao cao uy nghiêm của đế hoàng vang rộng giữa biển người.
Cả đội quân lập tức thẳng lưng, cung kính cúi đầu trước cửu ngũ chí tôn thân hoàng bào đứng ngạo nghễ trên bệ rồng.
"Các khanh gia vất vả."
Nói rồi, Nam Cung Thác Nguyệt vọng mắt nhìn sang thanh thiếu niên mang chiếc mặt nạ bạc bên dưới bậc thang.
Chiếc mặt nạ quỷ dị chỉ để lộ đôi môi mỏng và chiếc cằm thon dài người nọ, làm không rõ thái độ vui buồn.
"Hoàng nhi vất vả." Trẫm thừa nhận ngươi trưởng tử của trẫm.
"Thần không dám." Là thần không phải nhi, y vẫn chưa thể thừa nhận người này là phụ của y.
Nam Cung Thác Nguyệt, ta về rồi.
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Đại điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế."
Cả quảng trường hoàng thành đồng loạt vang ầm lên tiếng tung hô như muốn nứt cả không gian.
...
Sau khi bàn giao thư tín, Mộ Dung Thế Dướng cùng Đoàn tướng quân ra khỏi đại điện, cáo từ lẫn nhau.
Ngay khi Mộ Dung Thế Dương định tìm người hỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghiet-phu-hoang-day-la-nghiet-cua-ai/479152/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.