“Vâng.”
Chờ Mộ Dung Thế Dương húp xong hết chén cháo, Mộ Dung Tử Hàn mới nhẹ giọng hỏi.
“Đã nghĩ kỹ chưa?"
"Con..."
Cuối cùng y im lặng, không nói lời gì.
"Dương nhi, trên đời này không có thuốc hối hận. Thế nên, nghĩ thật kỹ.”
Vuốt ve phần bụng chưa lộ rõ của mình.
Giọng nói y lúc này kiên định hơn bao giờ hết.
"Con... Con muốn giữ lại bé."
Y vốn còn phân vân, nhưng giờ thì không.
Đã nhớ ra chuyện kiếp trước, y sao có khả năng giết bé con.
Đây là bé con, là An nhi của y à.
Có dược lộ kia, bé con của y chắc chắn sẽ không sao.
Còn về người cha kia của nó. Coi như đã chết đi.
Y nhớ mãi, nhớ mãi khoảnh khắc đó.
Người nam nhân đó lạnh lùng đứng trên bệ cao nhìn y bị kẻ khác bài bố.
Lúc y đau đớn nhất, cần người nọ ở bên nhất.
Người đó lại nhẫn tâm không đáp lại y.
Nếu không phải chuyện đó diễn ra, chắc chắn nam nhân đó sẽ không thừa nhận y, sẽ không buông xuôi tất cả theo y.
Hắn là đường cữu của y, cách nhau tận ba đời còn không chấp nhận y, thì nói gì kiếp này chứ?
Huống hồ, y còn vừa mới thề độc nữa.
Mộ Dung Thế Dương y sẽ không yêu Nam Cung Thác Nguyệt.
Sẽ không, yêu, hắn.
Sẽ không yêu.
Không yêu? Không yêu, được không?
Trong khi Mộ Dung Thế Dương suy nghĩ vu vơ. Thì tận hoàng cung Đại Yên, sau nhiều ngày hôn mê Nam Cung Thác Nguyệt dưới sự chăm sóc của hoàng thái hậu cũng thức tỉnh.
Nam Cung Thác Nguyệt kinh ngạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghiet-phu-hoang-day-la-nghiet-cua-ai/479161/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.