…cô gái có dáng vẻ thế này, đúng là khiến đàn ông nảy sinh ý muốn bảo vệ, đáng tiếc, vào đúng thời điểm này lại gặp sai người.
Tạ Kiều ngồi trước bàn trang điểm cẩn thận chải mượt tóc, để lộ ra cái trán trơn nhẵn, sau đó xịt keo bọt lên cho tóc không xõa xuống. Phan Đông Minh chọn quần áo cho cô trong tủ, lại quay ra đứng ngắm trộm. Hắn nói: “Ấy, sao mãi mà em vẫn chưa trang điểm thế? Mau trang điểm đi, đây là một phép lịch sự cơ bản đối với người khác.”
Cô quay đầu nhìn cái áo trên tay hắn, là chiếc áo choàng lông, không nhịn được liền hỏi: “Rốt cuộc là đi đâu?”
Phan Đông Minh vắt áo lên cánh tay, đứng ở phía sau nhìn vào mắt cô qua tấm gương, cười như không cười: “Chỉ là ăn một bữa cơm với người ta thôi mà. Lại đây, anh giúp em trang điểm nhé, đầu tiên phải dặm phấn đã.”
Tạ Kiều chặn tay hắn lại, “Anh trang điểm? Thế thì còn có thể đi gặp ai được cơ chứ?”
Hắn cúi đầu, khẽ cắn lên vành tai Tạ Kiều rồi nói: “Thế thì nhanh lên một chút, đến muộn là không tốt đâu.”
Tạ Kiều tô chút son hồng lên môi rồi đứng lên, “Được rồi.”
Phan Đông Minh cười, vừa khoác áo cho cô vừa nói: “Phải tìm người chuyên nghiệp dạy cho em mới được, có cô gái nào trang điểm qua loa thế không hả?”
Buộc thắt lưng lại giúp cô rồi hắn kéo cô đến trước gương. Viền cổ áo bằng lông chồn tôn lên khuôn mặt nhỏ xinh của cô, vừa thanh nhã lại quý phái. Phan Đông Minh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nghiet-trai-mon-no-nghiet-nga/2493408/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.