Trước khi họ đến Vân Nam, Trương Sậu đã thuê sẵn một căn nhà gần hồ Phủ Tiên.
Nơi đây cách khu du lịch khá xa, chủ yếu dân địa phương sinh sống.
Anh nói, người giúp anh tìm chỗ này là một sĩ quan liên lạc ở Vân Nam đã quen với anh khi anh nằm vùng dạo trước. Cậu ấy tên Đường Tống, rất nghĩa khí.
Thật ra Ngô Đồng không đặt nhiều kỳ vọng vào căn nhà, nhưng chỉ cần Trương Sậu ở bên, cô đã thỏa mãn rồi.
Thỏa mãn, giờ đây Ngô Đồng bắt đầu hiểu và cảm nhận lại từ này.
Mất đôi mắt, mất bố mẹ, trái tim cô như bị khoét một lỗ lớn đẫm máu. Cô từng ác ý “nhìn trộm” mọi người xung quanh qua lỗ ấy, lợi dụng “khiếm khuyết” của mình để buông thả sa đọa, cam tâm tình nguyện mặc cho bản thân hủy diệt tất cả.
Nhưng từ khi Trương Sậu bước vào đời cô, anh đã lấp đầy từng ngóc ngách trong con tim cô. Anh tựa chiếc áo bành tô dày đã mặc lâu năm, đáng tin cậy quá đỗi. Giữa bao ngày rét buốt, tuyết trắng ngập trời, bạn có thể yên tâm giữ nguyên vẻ mềm mại yếu đuối, vì chiếc áo ấy sẽ luôn sưởi ấm bạn, bảo vệ bạn an toàn.
Suốt dọc đường, họ vừa di chuyển vừa dừng chân, không gấp gáp mấy. Sau bốn ngày, cả hai mới đến căn nhà nhỏ bên bờ hồ Phủ Tiên.
Ở cổng nhà, Đường Tống đã đợi từ lâu.
Trương Sậu dừng xe, tháo dây an toàn cho Ngô Đồng trước.
“Đường Tống đang đứng ở cổng. Nếu không muốn xuống chào hỏi, em cứ ngồi trong xe đợi anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-dong-duoi-mua-rao-xuan-du-dien/516661/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.