”– không biết Đỗ thượng nghi có bằng lòng không đây?”
Thanh Kiều ngây ngốc nhìn Đoàn Ngọc ba giây, bỗng nhiên nhảy lên một cái, nhào tới dùng sức kéo da mặt Đoàn Ngọc: “Yêu nghiệt to gan, còn không mau hiện ra nguyên hình ! Xem ta xé rách thân xác thối tha của mi!”
”Đỗ thượng nghi làm gì thế?” Đoàn Ngọc vừa sợ vừa đau, cũng không tiện ra chiêu, chỉ lui sang bên cạnh ngăn cản.
”… Nô tì chỉ muốn xem, Vương gia có phải bị người ta giả mạo hay không?”
Thanh Kiều tức giận thu tay lại, mặt không biểu tình.
”Hôm nay xem người đến là hàng thật giá thật, chỉ là mấy ngày không thấy, Vương gia như thế nào đột nhiên thay đổi tính tình? Hay là đầu bị nước vào?”
”Ngươi, cho là ta đang đùa?”
Đoàn ngọc giận tái mặt, đáy mắt có hàn khí bắt đầu chuyển động.
”Tâm Vương gia chín khúc, ta đám tiểu bối thật sự khó có thể đọ được. Muốn chém giết muốn róc thịt kính xin Vương gia trực tiếp cho cái thống khoái, đừng thay đổi biện pháp tra tấn là tốt rồi.”
Thanh Kiều rên một tiếng, đem ánh mắt bay đến trong góc.
Đoàn Ngọc lặng yên nửa ngày, cuối cùng thu lại sắc nhọn, mỉm cười.
”Chuyện cho tới giờ, cô cho rằng ta còn vì cái gì mà giữ mạng cô?”
Thần sắc ý vị sâu xa, lời nói có thâm ý khác, Thanh Kiều chỉ cảm thấy trong lòng bị đâm một cái, không khỏi đau nhói lặng lẽ tràn ngập.
”Như thế nào? Hẳn là ta đây cái con mồ côi bên cạnh này, đối với Vương gia mà nói còn có cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-mon-quan-su/1534623/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.