Có lẽ khi người ta khóc mệt rồi sẽ chỉ muốn ngủ một giấc.
Chiều hôm đó Ninh Uyển khóc rất nhiều, cứ như mọi cảm xúc bị dồn nén cuối cùng cũng tìm được nơi trút bỏ. Khi tâm trạng bình tĩnh lại, cô bỗng thấy rất mệt.
Tống Thanh Yến ngồi bên cạnh, vươn tay kéo chăn đắp cho cô.
“Ngủ đi, anh ở đây.”
Anh luôn thích nói câu này.
Lặp đi lặp lại, nói với Ninh Uyển rằng anh ở đây.
Đừng lo, anh đang ở bên em.
Ninh Uyển nhắm mắt lại. Thực ra những ngày qua cô thường mất ngủ. Nhưng có Tống Thanh Yến ở đây, lòng cô ít nhiều cũng yên bình. Không biết qua bao lâu, cô nghe tiếng ghế khẽ động bên cạnh.
Tống Thanh Yến đứng dậy, bước ra ban công phòng cô.
Anh đang gọi điện.
Ninh Uyển không biết anh gọi cho ai. Cô nghĩ, có thể là Chu Châu - người từng gặp vài lần, để xin nghỉ làm. Nhưng cũng có thể là giáo sư ở trường anh.
Hoặc là Ninh Cận.
Anh quay lưng về phía phòng, Ninh Uyển không thấy được biểu cảm của anh cũng không nghe được anh nói gì.
Cách âm của ngôi nhà quá tốt.
Ánh hoàng hôn buông xuống như lướt qua Tống Thanh Yến, chiếu thẳng lên bàn học của cô.
Trên bàn có hai lọ.
Một lọ là kẹo Ninh Cận để lại trước khi đi, giờ sắp ăn hết. Lọ còn lại là những bông hồng giấy cô lặng lẽ gấp cho Tống Thanh Yến. Cô đã mua nhiều loại giấy màu, những bông hồng đủ màu sắc được ánh sáng chiếu vào, tĩnh lặng, đẹp đẽ.
Những đêm khó khăn, cô nằm trên giường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-ngo-dong-tong-triet-khong-an-ca/2793197/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.