Sau chuyến đi Tây Thành kết thúc, Đường Lâm đã sống một thời gian dài trong sự nhàn rỗi. Cô không biết mình thực sự muốn làm gì, những năm qua tiền tiết kiệm đã nhiều lên, đủ để cô sống thoải mái.
Cô bắt đầu trở thành khách quen của quán cà phê Ninh Cận.
Trong quán luôn có một người phụ nữ xuất hiện, bà ấy luôn đợi Ninh Cận.
Khi thấy anh đến, người phụ nữ liền chạy đến nắm lấy tay áo anh: "A Cận, con về nhà với mẹ đi."
Bà nói, con về nhà với mẹ đi.
Ở nhà còn biết bao nhiêu tài sản cần quản lý.
Quán cà phê ở chỗ hẻo lánh, một năm cũng chẳng kiếm được bằng một ngày doanh thu của chi nhánh công ty.
Đường Lâm không biết Ninh Cận và gia đình đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng cô có thể nhìn ra, anh thực sự không muốn tiếp xúc nhiều với mẹ mình. Người đàn ông lùi lại một bước, lạnh nhạt nhưng lịch sự: "Mẹ về đi, con ở đây ổn rồi. Gần Uyển Uyển."
Cái tên này là lần *****ên Đường Lâm nghe từ miệng anh.
Người phụ nữ sững lại, cúi đầu lau khóe mắt.
Bà không nói gì nữa, quay người rời đi.
Người đàn ông đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng. Anh thở dài, quay người đi vào quầy lấy tạp dề ra mặc: "Hôm nay cô muốn uống gì?"
Đường Lâm chợt nhận ra anh đang nói với mình: "À."
"Giống như mọi lần là được."
Người đàn ông gật đầu.
Ninh Cận không giống mẹ, anh có đôi mắt phượng, đuôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-ngo-dong-tong-triet-khong-an-ca/2793232/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.