Hoàng hôn vừa buông, trong những ngôi nhà ven suối Hoán Y đã lần lượt thắp sáng đèn lửa. Ánh sáng lờ mờ vượt qua bức tường cao, trải lên mặt nước một mảnh quang ảnh mông lung. Trên con đường nhỏ sát bờ suối, một bóng đen ẩn mình nơi góc tối, tuy chẳng rõ dung mạo, nhưng cái bóng hắn chiếu xuống đất lại kéo dài mãi đến tận ven sông.
Thích Tầm đứng yên tại chỗ, hỏi Trương Hiên:
“Ngươi xem, có giống như đêm đó ngươi nhìn thấy không?”
Trương Hiên cẩn thận phân biệt, một lát sau lắc đầu:
“Không hoàn toàn giống, cái bóng kia gầy và cao hơn chút, bóng đổ trên đất cũng xa hơn. Ta nhớ lúc ngoảnh đầu lại, cái bóng vắt ngang con đường, chẳng thấy đâu là đầu m*t, hẳn là kéo dài đến tận dòng suối rồi…”
Thích Tầm liền hướng về chỗ góc tối kia hô lên:
“Đổi một người cao hơn!”
Tưởng Minh từ sau góc bước ra, lùi về phía xa. Chẳng bao lâu, Tống Hoài Cẩn đi tới, cũng theo cách ấy ẩn mình sau bức tường. Hắn cao hơn Tưởng Minh nửa cái đầu, quả nhiên cái bóng đổ dài nhập hẳn vào dòng nước.
Trương Hiên nhìn kỹ rồi nói:
“Có mấy phần giống, chỉ là cái bóng vẫn còn phải gầy hơn.”
Nói xong, hắn gãi đầu:
“Mấy ngày rồi, ta chỉ nhớ đại khái. Dung mạo thì hoàn toàn không thấy rõ, chỉ thoáng liếc được nửa vai và vạt áo, lờ mờ đoán là một nam nhân.”
Thích Tầm gật đầu:
“Nhớ được thế cũng đã tốt lắm rồi.”
Nói đoạn, nàng chạy đến bên Tống Hoài Cẩn:
“Đại nhân, Trương Hiên nói khá giống, chỉ là người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-tac-kinh-hoa-bac-nguyet-te-yen/2888477/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.