Thẩm Văn Tranh đứng phía sau nàng, vừa nghe câu nói ấy liền dời ánh mắt từ Vân Kiểu sang Tạ Duẫn Khâm.
Trong mắt y hiếm hoi hiện lên một tia sát khí, nhưng vô cùng khó nhận ra, tựa như một lưỡi dao mỏng, chỉ lóe lên ánh lạnh rồi biến mất.
Không khí căng thẳng chỉ trong chớp mắt, tựa như một làn khói súng vô hình, chỉ có hai nam nhân đối diện nhau mới cảm nhận được.
Trong lúc Vân Kiểu còn suy nghĩ, giọng nói của người đàn ông phía sau bỗng vang lên, cắt ngang tình thế bức bách.
"Duẫn Khâm, đừng dọa nàng."
Thanh âm của y vang lên giữa trời xuân, mang theo chút lạnh lẽo, nhưng lại kéo hồn nàng về thực tại.
Nàng lập tức nắm lấy cơ hội, cúi người hành lễ: "Dân nữ cáo lui."
…
Vân Kiểu nhẹ nhàng rời đi dưới ánh mắt của hai người.
Tạ Duẫn Khâm dõi theo bóng lưng nàng khuất xa, đôi mắt dần trở nên âm trầm.
Vừa rồi, nàng liên tục tránh né hắn.
Vân Kiểu, muốn trốn sao? Vậy thì trốn cho kỹ vào, đừng để ta bắt được.
Thẩm Văn Tranh cũng đưa mắt nhìn theo nàng, sau đó như vô tình thu lại ánh nhìn, chuyển sang Tạ Duẫn Khâm vẫn đang dõi theo bóng nàng.
"Nữ nhân này thú vị, đầu óc cũng rất linh hoạt. Hai năm trước, trong lần thích sát ấy, chính nàng đã cứu ta."
Tạ Duẫn Khâm như chợt bừng tỉnh: "Nàng ấy?"
Thẩm Văn Tranh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại thoáng qua một tia ấm áp.
"Duẫn Khâm, ngươi còn nhớ không, ta từng kể với ngươi, khi còn nhỏ, ta đã được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-thien-tri-xuan-lai/2748836/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.