7.
Ta đi theo bọn họ về phía Bắc, vượt qua Hoàng Hà mà không chút trở ngại, cuối cùng cũng đã đến nơi. Nhưng chẳng trở về phủ Tướng quân mà lại tới ngoại ô hoang vu, nơi mà Chu Nhiên bảo rằng có bằng chứng chứng minh đại ca bị vu oan.
Y lừa ta vào một căn nhà hẻo lánh, khi ta tỉnh lại, đã ở trong lều của người Đột Quyết. Thấy ta tỉnh lại, một nữ nhân Đột Quyết khẽ cười, vội vã rót một chén sữa ngựa, ý bảo ta uống. Ta nắm chặt chén rồi quăng mạnh xuống đất, gằn giọng: “Chu Nhiên đâu! Gọi hắn đến đây cho ta!”
Nữ nhân không hiểu tiếng Hán, chỉ lắc đầu, lo sợ rút lui. Chẳng bao lâu sau, một người bước vào, là một hán tử vóc dáng cao to, mũi cao miệng rộng, mang đậm nét đặc trưng của người Hồ, nhưng thoạt nhìn lại có vẻ thanh tú hơn so với người bình thường. Ta nhìn kỹ mới nhận ra đó chính là A Sử Na A Ba.
“Vừa tỉnh lại mà đã nổi giận như vậy sao?” A Sử Na khẽ cười.
“Chu Nhiên đâu? Ta muốn gặp hắn!”
“Sao nghĩa huynh lại ở trong trướng của người Đột Quyết chứ?” Một câu nói của hắn đã làm rõ mối quan hệ đặc biệt giữa hắn và Chu Nhiên.
“Nghĩa huynh?” Ta hơi nghi ngờ, sao chưa từng nghe Chu Nhiên nhắc tới điều này?
“Sao hả? Nghĩa huynh ta không nói cho ngươi biết, hắn đã lớn lên trong lều trại của người Đột Quyết như thế nào à?” Thảo nào, thảo nào kiếp trước Chu Nhiên lại có thể giúp hắn bày kế hãm hại ta.
“Thả ta đi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-xuan-phong-dung-bat-nang/1121055/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.