🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hiện giờ còn hơn hai tháng nữa là đến hội xuân, trong thời gian đó, để Tiểu Ngộ tiến bộ vượt bậc về cưỡi ngựa b.ắ.n cung thật không dễ dàng. Ta vội vàng nhắc đến hội xuân, vì sau đó phụ thân và các ca ca sẽ trở lại Ngọc Môn Quan. Ta muốn đi cùng họ. Đột Quyết vẫn đang như hổ rình mồi, chỉ cần họ chiếm đóng biên cảnh Tây Bắc của ta, nguy cơ chiến tranh giữa hai nước sẽ càng thêm lớn. Nếu ta ở lại Đông Cung, e rằng sẽ lại giẫm lên vết xe đổ trước đây.

So với việc ở lại Đông Cung mà không làm gì được, thà trở về Ngọc Môn Quan cùng phụ thân và các ca ca để bảo vệ vững chắc biên giới của triều ta.

Mặc dù ta muốn Thái tử thấy Tiểu Ngộ tiến bộ trong hội xuân, nhưng ta không hề yêu cầu nghiêm ngặt huấn luyện Tiểu Ngộ. Vẫn như trước, chỉ cần hắn b.ắ.n cung một nghìn lần mỗi ngày là có thể nghỉ ngơi.

Nhưng điều kỳ lạ là, mặc dù ta không gia tăng yêu cầu huấn luyện cho Tiểu Ngộ, nhưng giờ đây hắn lại luôn không thể hoàn thành ngay cả bốn trăm lần b.ắ.n cung. Thấy hắn nhỏ tuổi mà mồ hôi đầm đìa, tay run rẩy khi kéo cánh cung, nhưng vẫn cố gắng kiên trì luyện tập, ta không đành lòng, vì nghĩ đến bài vở của hắn còn nhiều nên đã giảm nhẹ yêu cầu huấn luyện cho hắn.

Nhưng dù ta giảm nhẹ việc huấn luyện, Tiểu Ngộ mỗi ngày lại luyện tập ít đi, từ một nghìn lần mỗi ngày giảm xuống sáu trăm lần, rồi hiện giờ chỉ còn năm trăm lần, mỗi lần lại ít hơn lần trước mà hắn vẫn không thể hoàn thành. Dù kỹ thuật b.ắ.n cung của hắn có tiến bộ, nhưng thái độ với việc luyện tập như vậy khiến ta thật sự rất tức giận.

Ngày hội xuân càng lúc càng gần, nhưng Tiểu Ngộ lại càng lúc càng lười biếng, hôm nay lại một lần nữa không thể kéo cung đủ năm trăm lần, bộ dạng tay không nâng lên nổi đã hoàn toàn chọc giận ta.

Ta vội vàng lao đến, giật lấy cây cung trong tay Tiểu Ngộ rồi ném xuống đất.

"Nếu không chịu khổ luyện tập được thì đừng luyện nữa."

Tiểu Ngộ chỉ lặng lẽ khoanh tay đứng ở một bên, nửa ngày sau mới khẽ mím môi, chắp tay cúi người hành lễ: "Xin tiểu tiên sinh đừng tức giận, hôm nay Tiểu Ngộ nhất định sẽ hoàn thành huấn luyện."

Nhìn thấy hắn thẳng sống lưng, dáng vẻ nhẫn nhịn quật cường lại mang theo đôi phần áy náy, bỗng dưng không hiểu vì sao ta lại cảm thấy đau lòng quá đỗi. Dù là kiếp trước hay là kiếp này, ta chưa từng nghiêm khắc với hắn đến vậy. Tiểu Ngộ vốn không phải là đứa trẻ ham lười biếng.

"Tiểu Ngộ, cung thuật của ngươi quả thật tiến bộ rất nhanh. Nhưng năm xưa Kỷ Xương học b.ắ.n cung tám năm mới thành tài, còn ngươi mới học được bao lâu? Ta mong ngươi hiểu rõ đạo lý 'miên miên như tồn, dụng chi bất cần, cần tắc bất quỹ.' Nếu chỉ vì chút tiến bộ nhỏ mà đắc ý, lười biếng luyện tập, thì cả đời này ngươi cũng không thể trở thành thần xạ thủ."

"Đệ tử biết sai rồi, từ nay về sau nhất định hoàn thành đầy đủ phần luyện tập." Tiểu Ngộ nói xong lại cúi người hành lễ.

Ta không đáp, chỉ lặng lẽ cầm lấy một cây cung cứng cáp, trầm mặc giương cung b.ắ.n tên. Tiểu Ngộ cũng im lặng nhặt lấy cung của mình, bắt đầu tiếp tục tập luyện. Ngày hôm ấy, chúng ta lặng lẽ b.ắ.n ra một ngàn mũi tên lông trắng.

Đêm đến, ta không tài nào ngủ được, bèn đứng dậy đi dạo. Không biết từ lúc nào đã đi đến gần viện của Tiểu Ngộ. Khi ấy đã sang canh ba, vậy mà trong viện vẫn vang lên tiếng tên mũi tên xé gió vun vút.

Ta đẩy cửa bước vào, liền thấy một thiếu niên gầy gò đơn độc đứng giữa đêm trăng lạnh. Ánh trăng trong vắt dịu dàng phủ xuống, soi sáng cả người hắn, tà áo lụa trắng như ánh lên dưới ánh trăng. Hắn lặng lẽ rút tên, giương cung, ngắm bắn, buông dây, từng mũi tên một lao đi vun vút. Trong viện đã sớm rải đầy vô số mũi tên gãy, nhưng hắn dường như không hề mỏi mệt.

Ta đứng trong viện rất lâu, mấy lần muốn mở miệng nhưng rốt cuộc chẳng thể nói nên lời. Đến khi Tiểu Ngộ phát hiện ra ta, hắn giật b.ắ.n người, sắc mặt tái đi vì kinh hãi.

"Tiểu... tiểu tiên sinh..." Lấy lại tinh thần, hắn vẫn chọn cách hành lễ với ta trước.

Ta khàn giọng, đè nén tâm tư, lạnh nhạt mở miệng: "Đã quá giờ Hợi, vì sao còn chưa ngủ?"

"Đệ tử... không ngủ được, muốn luyện thêm một chút."

"Ban ngày rõ ràng đã luyện tập rồi, vì sao còn phải gắng sức buổi đêm? Lẽ nào vì vậy mà ngươi mới trì hoãn luyện tập ban ngày?" Nói đến đây, ta không kiềm chế được mà giọng điệu càng thêm gay gắt.

Tiểu Ngộ hoảng hốt cúi đầu nhận lỗi: "Tiên sinh đừng giận, sau này Tiểu Ngộ sẽ không trì hoãn luyện tập ban ngày nữa!"

Quả nhiên, quả nhiên...

Ta hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: "Bài luyện tập ban ngày ta giao cho ngươi, ngươi đã hoàn thành rất tốt. Vì sao còn khổ luyện đến tận khuya?" Ta siết chặt nắm tay, trong lòng đau xót không thôi. Đứa trẻ ngốc này nhất định đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa ta và điện hạ, cho nên mỗi đêm đều lén luyện tập, mới khiến ban ngày kiệt sức không thể hoàn thành tốt phần luyện tập.

Nhưng lời nói ra vẫn sắc bén như trước: "Ngươi cho rằng ta tuổi trẻ nông cạn, tư chất không đủ, bài tập ta giao quá đơn giản, làm chậm tiến trình trở thành thần xạ thủ của ngươi, vì vậy mới phải tự mình tăng cường luyện tập ban đêm, có đúng không?"

"Đệ tử tuyệt đối không có ý đó!" Tiểu Ngộ cuống quýt. "Ta... ta... ta chỉ không muốn làm tiên sinh mất mặt trong hội xuân..."

Quả nhiên là như vậy...

Ta thở dài một hơi, thất thần ngồi xuống. Trong đầu chợt hiện lên giấc mộng khi xưa, trong mộng hắn nói rằng ta là ánh trăng của hắn, là nửa mạng sống của hắn. Ta không biết giấc mộng ấy là thực hay hư, nhưng đáy lòng ta tràn ngập nỗi sợ hãi.

Ta là thứ mẫu của hắn. Thế nhưng hắn lại vì ta mà chống đối phụ mẫu, cự tuyệt hôn sự do hoàng đế ban, đêm tân hôn bỏ lại Hoàng hậu cô độc, không nạp phi tần, để hậu cung lạnh lẽo suốt hơn mười năm, cả đời không con cái. Cuối cùng, hắn yểu mệnh mà qua đời, còn ta, chỉ đổi lại một chén rượu độc.

Kiếp này... kiếp này, ta và hắn sẽ có kết cục ra sao? Ta mong muốn một kết cục thế nào đây?

"Ban ngày ta đã nói rồi, muốn giữ được lâu dài thì phải từ từ bồi đắp, luyện tập không thể nóng vội. Bách bộ xuyên dương không phải chuyện một sớm một chiều. Chuyện trong lễ hội xuân, ngươi không cần bận tâm." Dù thế nào đi nữa, đến hội xuân ta cũng không thể tiếp tục ở lại Đông cung nữa rồi.

Thế nhưng hội xuân còn chưa tới, thế mà lại chờ được sứ thần của Đột Quyết. Sau loạn chiến nội bộ, vương thất Đột Quyết nguyên khí đại thương, phía sau còn có Thổ Cốc Hồn và các nước Tây Vực rục rịch dòm ngó. Bất đắc dĩ, khả hãn Đột Quyết đành hướng về Trung Nguyên cầu viện, phái sứ thần đến tìm kiếm sự che chở. Đáng nói là, vị sứ thần này chính là tiểu vương tử của Đột Quyết, A Sử Na A Ba.

Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi sứ thần, cha huynh ta đều có mặt trong yến tiệc. Giữa buổi tiệc, A Sử Na A Ba nhắc đến chuyện từng nhận được sự trợ giúp của phụ thân và các ca ca ta khi Đột Quyết nội loạn, nhân đó dâng rượu kính phụ thân ta. Hoàng đế vừa nghe, sắc mặt lập tức đại biến.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.