Tiểu Ngộ đứng dưới ánh nắng ấm áp đầu xuân, lúc này đã b.ắ.n trượt vài loạt mũi tên, mồ hôi lấm tấm trên trán, có vẻ như đã mệt mỏi. Hắn bước lại gần, đặt cây cung trong tay xuống. Ta thấy vậy vội đưa cho hắn một chén trà, nghĩ hắn đã mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi.
"Mệt rồi thì nghỉ chút đi."
"Tiên sinh." Tiểu Ngộ lên tiếng, ngập ngừng như có điều muốn nói.
"Ngươi nói đi." Ta buông chén trà, chỉnh lại tư thế, nghiêng tai lắng nghe.
"Tiểu tiên sinh, người tiên sinh mà hoàng gia gia cử đến dạy ta, theo lý mà nói ta không nên có bất kỳ yêu cầu gì. Nhưng ta là hoàng tôn, ta thực lòng muốn học tài nghệ. Nếu ngài không đủ khả năng, xin hãy tự mình xin phép hoàng gia gia từ chức đi." Nói xong, hắn lại cúi người hành lễ thật vô cùng kính cẩn.
Ta khẽ nhếch miệng, ngẩn người trong giây lát, hóa ra là hắn không phục ta đây mà. Nghĩ vậy, ta không khỏi cảm thấy buồn cười. Ta cầm cây cung hắn vừa mới đặt xuống, đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Lúc này đây đất trời đang nép mình trong bóng chiều tà, những cánh chim mỏi mệt đang bay về tổ.
Ta nhìn đàn chim vỗ cánh trong ánh hoàng hôn, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Ngộ, ngươi có thấy lông vũ thứ ba ở cánh trái của huyền điểu không?"
"A?" Trong khoảnh khắc Tiểu Ngộ ngạc nhiên đến ngây người lúc ấy mũi tên của ta đã rời khỏi cánh cung. Tiếng mũi tên lao vun vút trên không trung, đàn chim vội vàng tứ tán, một chiếc lông vũ màu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngo-xuan-phong-dung-bat-nang/1121059/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.