*Chương có nội dung hình ảnh
Ông ta đưa ra cái giá năm trăm nghìn, những đồng nghiệp ở Mục Thành cũng chỉ có thể ra giá đến đấy thôi.
Ngộ nhỡ là ngọc giả thì đúng là tiền mất tật mang.
vietwriter.vn
Nếu không phải có lời của ông chủ phía trên, ông ta sẽ không đưa ra cái giá một triệu này.
Đỗ Đào bèn nói, “Bà Dương nói vậy cũng đành chịu. Hay là thế này nhé, tôi sẽ liên hệ với khách hàng xem có tăng giá lên một chút được không. Một triệu hai trăm nghìn, tiền hoa hồng của tôi sẽ tính riêng”.
“Nếu bà Dương đồng ý thì tôi sẽ gọi điện thoại hỏi thử. Nếu bà không đồng ý thì vụ mua bán xem như không thành, đã quấy rầy bà rồi”.
Dương Dung cảm thấy rất khó xử, xem ra cái giá này đã là giá cao nhất.
vietwriter.vn
“Vậy ông hỏi thử xem sao?”
Có thể thu về một triệu hai trăm nghìn cũng được rồi, ít nhất cũng thêm được hai trăm năm mươi nghìn tệ.
“Được”.
Đỗ Đào đi ra chỗ khác rồi giả vờ gọi điện, sau đó quay trở lại, “Bà Dương à, bà chắc chắn muốn bán chứ?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoa-ho-tang-long/460609/chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.