“Rốt cuộc miếng ngọc này có giá trị bao nhiêu chứ?”
Dương Dung sầu não không nghĩ được gì, bèn gọi cho Từ Tiểu Bân và thuật lại mọi chuyện.
vietwriter.vn
Từ Tiểu Bân do dự rất lâu mới đáp, “Mẹ à, hay là thế này nhé. Chẳng phải trong điện thoại của mẹ có ảnh của miếng ngọc ấy sao? Chúng ta đăng lên mạng để chuyên gia xem thử. Nếu như nó thực sự có giá trị cao hơn thế nhiều, chúng ta sẽ kiện ông chủ Đỗ kia tội lừa đảo!”
“Kiện được sao?”
“Mẹ cứ tin con, chắc chắn là được!”
“Vậy, chúng ta thử xem sao!”
vietwriter.vn
…
Lúc này, ông chủ Đỗ không hề biết Dương Dung có ý định lật lọng, đã tiến vào phòng trà của khách sạn mà Tôn Hàn đang ở.
Ông ta cung kính đưa miếng ngọc bằng cả hai tay, “Thưa cậu, nhiệm vụ đã hoàn thành!”
Ngay cả La Thông còn phải kính cẩn đứng bên cạnh, Đỗ Đào thật không dám tưởng tượng người trước mặt mình có địa vị lớn đến mức nào!
Tôn Hàn cầm lấy miếng ngọc, vừa nhìn vừa hỏi, “Tôi không rành về ngọc khí, ông nhìn ra được xuất xứ của miếng ngọc này không?”
Người giàu có khác, còn chưa biết là ngọc gì mà đã phóng tay chi nhiều tiền đến vậy.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoa-ho-tang-long/460607/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.