Ông chủ Hứa cười khẩy, chỉ tay vào bức thư pháp kia, “Cậu biết bức thư pháp này do ai mua chứ?”
“Cháu… Chẳng phải là tên Tôn Hàn nghèo hèn…”
vietwriter.vn
“Nghèo cái đầu cậu. Cậu làm sao sánh bằng cậu Tôn nhà người ta chứ? Tôi thấy cậu còn ngoan cố lắm. Ông đây sẽ nói cho cậu biết, để cậu chết cho rõ ràng!”
Ông chủ Hứa chỉ vào bức thư pháp kia rồi gằn từng chữ, “Bức thư pháp này do anh La đích thân mua cho cậu Tôn để cậu ấy tặng cho ân sư đấy! Anh La thì chắc cậu không biết, thế cậu biết La Thông chứ nhỉ?”
Ầm!
Những người trong căn phòng đều tĩnh lặng như tờ.
La Thông là người giàu nhất huyện Mục, ai mà không biết chứ?
vietwriter.vn
Nhưng nghe giọng điệu này, có vẻ ngay cả người giàu nhất huyện Mục cũng phải vâng lời Tôn Hàn!
Ai mà dám tin?
Nhưng ai mà dám không tin?
Kể cả Tần Chính cũng cảm thấy cõi lòng dậy sóng.
Trước đó Tần Chính còn cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao Tôn Hàn lại giàu đến mức mua được một bức thư pháp có giá hàng trăm nghìn tệ của Ngô Nguy để tặng cho ông ấy chứ!
Nhưng bây giờ ông ấy còn thấy khó hiểu hơn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoa-ho-tang-long/460617/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.