Ngũ thị nhíu mày, nói : “ nương nương, thần phụ cả gan,, săn yến tổ chức ở núi Minh Thúy, lúc này tuyết lớn, người bình thường ra vào đã rất nguy hiểm, huống chi nương nương đang có thai, càng không nên mạo hiểm. hôm đó khách khứa nhiều, ngư long hỗn tạp, khó tránh khỏi có người trà trộn vào, nếu va chạm với nương nương chính là chuyện lớn.”
“ thần phụ biết bên người nương nương có nhiều người có võ công cao cường, nhưng nữ tử mang thai không thể so với lúc bình thường, một chút sai lầm lúc hối hận đã muộn.săn yến cũng chỉ là bọn nhỏ cưỡi ngựa bắn tên, không có gì đặc biệt, nếu nương nương muốn biết gì đó thì có thể an bài người hoặc thần phụ sẽ bẩm báo chi tiết với nương nương, không cần mạo hiểm.”
Lúc Ngũ thị nói, Minh Lạc luôn im lặng nhìn Ngũ thị, nàng nói xong mới ôn nhu nói : “ đa tạ phu nhân, việc này đương nhiên bản cung biết, với bản cung thì không có việc gì có thể quan trọng hơn hài tử, càng sẽ không vì không biết nặng nhẹ, ham mới lạ hoặc ham vui, hoặc vì mưu tính mà dùng hắn đi mạo hiểm. Với bản cung, bất cứ chuyện gì cũng có thể an bài, chỉ có hài tử là không thể mưu đồ và an bài, với bản cung hắn là độc nhất vô nhị trên đời này, không thể thay thế.”
Người ngoài nghe những lời này, có thể sẽ cảm thấy đương nhiên là Túc vương phi coi trọng đứa bé này, vì nó có thể giúp nàng ngồi vững ở vị trí Túc vương phi, nhưng Ngũ thị nghe thì hiểu ý của Minh Lạc, nàng chỉ là thuần túy yêu đứa bé này mà thôi, nàng yêu sẽ không để người đó sinh ra áp lực, sẽ chỉ cảm thấy được nàng yêu là cỡ nào may mắn.
Ngũ thị nhìn Minh Lạc, không biết nghĩ đến điều gì mà trong mắt có chút thương cảm, nàng nói : “ rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoai-thich-chi-nu/1902827/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.