Cái đập này của Tống Nam Thời, chuẩn xác đập sập toàn bộ chính sảnh được trùng kiến trước cũng là phần trùng kiến hoàn chỉnh xa hoa nhất trong phủ Thành chủ.
Nhưng nàng không hề có tự giác một đập xuống là một vạn linh thạch, bắt đầu vật lộn với Ngung Điểu bên trong phế tích gần như xếp lên từ linh thạch kia.
Không trung là thế giới của Ngung Điểu, nhưng xuống đất rồi, không có ưu thế cặp cánh kia của Ngung Điểu cũng không có cố kỵ, bó tay bó chân vì người thường trên mặt đất, Tống Nam Thời thoải mái, lập tức đánh không phân cao thấp với Ngung Điểu.
Sau đó nhân tiện lại đâm sập một gian sương phòng bên cạnh.
Trong tiếng sụp đổ ầm ầm, Tống Nam Thời nghe được có người hít hà một hơi rõ ràng.
Nàng bớt thời giờ quay đầu lại, thấy Thành chủ Quỷ Khanh đeo màu bạc mặt nạ đang đứng ở bên trong phế tích với thân hình gầy gò, cho dù không thấy rõ mặt, nàng đều có thể nhận thấy được nét mắt mờ mịt của hắn ta.
Trong chớp mắt, lương tâm không tồn tại của Tống Nam Thời hơi đau đớn.
Nhưng chỉ có chớp mắt, nhiều hơn nữa thì không lễ phép rồi.
Nàng quay đầu coi như không nhìn thấy, lập tức bắt đầu tiếp tục đập... à, là tiếp tục đánh.
Quỷ Khanh cũng chỉ có thể nhìn nàng đè hỏng một bức tường, lại đè hỏng một bức tường, hủy thư phòng của hắn ta, lại đập đình hóng gió do hắn ta tỉ mỉ thiết kế.
Quỷ Khanh chỉ cảm thấy trái tim mình đang run rẩy.
Mỗi một hòn gạch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoai-tru-ta-toan-bo-tong-mon-deu-la-nhan-vat-chinh/1597091/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.