Lúc Vân Chỉ Phong trở về, Tống Nam Thời đang trả giá phí dịch vụ 100 linh thạch mà lừa huynh bỏ công bỏ sức ở Vân gia.
Tống Nam Thời mỉm cười: “Chúng ta đều là “lừa” quen cũ. Lần này ta giảm cho ngươi 15%, 85 linh thạch thế nào?”
Lần đầu tiên lừa huynh nhìn thấy kịch bản chiết khấu ngược tiền lương của lừa, cả lừa đều bị sự vô liêm sỉ của Tống Nam Thời làm cho kinh hãi rồi.
Nó kêu lên be be, tỏ vẻ bất mãn.
Tống Nam Thời bị kêu đến đau tai.
Nàng xoa lỗ tai nói: “Ta cho ngươi, ngươi cũng không có chỗ để!”
Lừa huynh lập tức mở miệng, lộ ra hàm răng trắng của nó.
Tống Nam Thời ngây ra nhìn cái miệng lừa to kia trong chốc lát, đột nhiên hiểu ý nó: “Ngươi nói là ngươi có thể bỏ linh thạch vào trong bụng, chờ đến lúc dùng lại lấy ra à?”
Lừa huynh há miệng gật đầu.
Tống Nam Thời nhìn chằm chằm bụng nó một lúc lâu, thoạt nhìn cực kỳ muốn nghiên cứu xem trong bụng nó tiêu hóa đồ ăn ở chỗ nào, chứa đồ ở chỗ nào.
Sau đó nghĩ đến cục đá hồng trước kia bị lừa nuốt vào.
À, Kỳ Lân Huyết Ngọc.
Nàng nói mà sao Kỳ Lân Huyết Ngọc có thể ở trong bụng lừa huynh thời gian dài như vậy, hóa ra bụng lừa huynh còn có chức năng cất đồ.
Lúc trước nàng thật sự mắt mù mới có thể cảm thấy đây là một con lừa bình thường.
Mắt thấy không thoát được, nàng lẩm bẩm móc linh thạch từ nhẫn trữ vật của mình ra.
Nhưng mà không đợi nàng đếm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoai-tru-ta-toan-bo-tong-mon-deu-la-nhan-vat-chinh/1597225/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.