Tống Nam Thời đơ mặt đứng ở trước một nấm mồ.
Một nấm mồ khá giản dị, đến cả bia đều làm bằng gỗ.
Hiện tại vị trí không gian của bọn họ giống hệt khi bọn họ tiến vào sơn động, nhưng không có Quỷ Khanh huynh, bên ngoài sơn động cũng là một khoảng hư vô.
Chỉ có thêm nấm mồ này.
Như là có người phục chế cảnh tượng bên ngoài dọn đến một không gian khác, sau đó lại dùng một loại thái độ khá có lệ chôn cho bản thân mình một nấm mồ.
Vân Chỉ Phong nhìn chằm chằm nấm mồ kia một lúc lâu, chần chờ: “Đây là...”
Tống Nam Thời trả lời hắn: “Mộ chôn di vật.”
Vân Chỉ Phong: “... Ta cho rằng mộ chôn di vật hẳn là lăng mộ cỡ lớn. Dẫu sao còn phải để lại lưu truyền thừa ở bên trong mà?”
Vân Chỉ Phong biết rất nhiều đại năng chú ý đến chết cũng như sống. Nếu không thể phi thăng, trước khi chết thường sẽ xây lăng mộ cỡ lớn cho mình, để lại tích góp và truyền thừa cả đời của mình chờ đợi truyền nhân thích hợp.
Đương nhiên, đây phần lớn là không có đệ tử.
Tu Chân Giới nhiều chỗ đại năng truyền thừa làm người ta xua như xua vịt cũng nhờ vậy mà đến.
Nhưng cũng có một vài tu sĩ, tuy rằng phi thăng, nhưng ở thế gian không có đệ tử, lo lắng sau khi phi thăng truyền thừa đoạn tuyệt, cũng sẽ tu sửa lăng mộ hoặc là chỗ truyền thừa khác tìm kiếm đệ tử.
Mà tiền đề của tất cả những thứ này là cái gọi là chỗ truyền thừa kia phải thỏa mãn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoai-tru-ta-toan-bo-tong-mon-deu-la-nhan-vat-chinh/1597101/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.