Thạch tiền bối giận tím mặt, tức muốn hộc máu.
Thạch tiền bối cảm thấy nhân cách của mình đã bị sỉ nhục.
Thạch tiền bối tức giận đến nỗi muốn quay người vào trong lăng mộ!
Ông ấy cứng đầu nói với Tống Nam Thời: “Ông đây nói không có là không có! Tuy rằng cả đời ông đây nghèo! Nhưng nghèo ra cốt khí! Nghèo một thân chính khí!”
Ánh mắt Tống Nam Thời sắc bén nhìn ông, nhìn đến nỗi cơ thể Thạch tiền bối không được tự nhiên.
Sau đó nàng đột nhiên nói: “Thật ra ngươi không mượn được tiền chứ gì!”
Thạch tiền bối khiếp sợ, buột miệng thốt lên: “Mẹ kiếp sao ngươi biết…”
Sau đó ông ấy nhận ra mình nói hớ, lập tức ngậm miệng, nhìn trời nhìn đất, chỉ có không nhìn Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời hơi mỉm cười.
Suy từ bụng ta ra bụng người, nếu đã biết đối phương là đồ quỷ nghèo không có tiền trên đời này, vậy thì thật sự chỉ có coi tiền như rác mới có thể cho ông ấy mượn tiền.
Ví dụ như Diệp gia coi tiền như rác trứ danh.
À, hiện tại qua hơn một ngàn năm, cái danh coi tiền như rác này chuyển lên người trả tiền Tống Nam Thời.
Nàng nhìn thoáng qua giấy nợ trên mặt đất đầy ẩn ý.
Thạch tiền bối lập tức tiến lên che khuất tờ giấy nợ, lời lẽ chính nghĩa nói: “Không phải bởi vì tờ giấy nợ này mà ngươi có thể tới Trung Châu à? Không đến Trung Châu, ngươi có thể tìm tới nơi này sao? Đây đều là thử thách mà ta dành cho ngươi! Đây là công sức ông đây dụng tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoai-tru-ta-toan-bo-tong-mon-deu-la-nhan-vat-chinh/1597104/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.