"... Em nhớ là đã đưa anh tới dưới tiểu khu chứ không phải là ở giữa đường lớn đâu."
Đông Lộ mất vài giây mới phản ứng lại được, chậm rãi mở miệng.
Đến lượt Thẩm Thần không rõ nguyên di: "Cái này liên quan gì tới ở chung?"
"Đương nhiên là có." Đông Lộ binh tĩnh nói, "Em nghiêm túc hoài nghi đầu của anh bị xe đụng trúng nên mới nói ra loại lời nói như thế này."
Thẩm Thần hiểu được, hóa ra cô gái nhỏ đang mắng anh mất não.
Anh cười nhẹ một tiếng: "Anh nghiêm túc đấy, anh muốn ở chung với em thật lâu, nếu mỗi ngày có thể nhìn thấy em thì anh nhất định sẽ càng có động lực hơn."
"Không có khả năng." Đông Lộ không chút lưu tình đánh nát ảo tưởng của anh, "Chúng ta mới có năm nhất, phải học ba năm nữa mới ra trường, hơn nữa hai chúng ta không học cùng một nơi, cách nhau xa như vậy, anh cảm thấy chúng ta ở chỗ nào mới có thể cùng thuận tiện cho việc học của nhau được?"
Hiện thực đều là thứ khó có thể tưởng tượng, Đông Lộ lần đầu tiên có hoài nghi với chỉ số thông minh của anh.
Thẩm Thần cười khẽ hỏi lại: "Cho nên em đồng ý sau khi tốt nghiệp sẽ sống chung với anh?"
"Em không có nói như vậy." Đông Lộ lập tức phủ nhận, ý thức được mục đích của anh ngay từ đầu chính là sau tốt nghiệp, tức giận, "Còn sớm lắm, tới lúc đó tính sau."
"Anh mặc kệ, bây giờ em phải đáp ứng anh." Thẩm Thần chơi xấu, "Sau khi chúng ta tốt nghiệp liền kết hôn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoan-deu-nghe-em/110644/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.