Đông Lộ cứng người, hơi hơi mở to mắt, tuy cô đã sớm nhận ra ý đồ của hắn, nhưng sau khi chính tai nghe thấy lời hắn nói thì vẫn có cảm giác không giống nhau, có chút xấu hổ.
Sắp tới giờ vào lớp, trên hành lang đã chẳng còn ai, nhưng giáo viên tùy thời cũng đều có thể đi qua đây, không khí an tĩnh đến mức làm người ta hít thở không thông.
Tay hắn còn đang nắm lấy cô, xương ngón tay rõ ràng, gân xanh hơi nổi lên, thoạt nhìn gầy mà có lực, đôi con ngươi đen nhánh sáng ngời của hắn đang nhìn thẳng vào cô.
"Nếu lời này đã nói ra rồi, vậy thì, cậu có muốn thử hẹn hò với tôi không?" Thẩm Thần liếm môi cười, vẫn là làn điệu lười biếng kia, nhưng lại ẩn giấu một tia nghiêm túc không thể bỏ qua.
"Làm bạn gái tôi được không?"
"Xin lỗi." Đông Lộ sửng sốt một lát liền lập tức từ chối, đôi mắt màu nâu nhạt không hề né tránh mà nhìn hắn, "Tạm thời tôi không có tính đến chuyện yêu đương."
Thẩm Thần làm ngơ, "Cậu có thích thôi không?"
Đông Lộ không chút nghĩ ngợi đã nói, "Không thích."
"Gạt người." Thẩm Thần nhìn chằm chằm vành tai cô, bỗng nhiên duỗi tay nhéo nhéo vành tai mềm mại đó, thấp giọng cười, "Không thích thì sao nơi này lại đỏ như thế."
"Bạn học nhỏ, lừa gạt nội tâm mình là không tốt."
Đông Lộ không hề cảm kích, nhíu mày, nghiêng đầu né đi đụng chạm của hắn, giống như là cực kì bài xích với loại hành vi này, "Cậu đừng chạm vào tôi có được không."
Là thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoan-deu-nghe-em/110702/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.