Sáng sớm, chim sẻ đứng ở trên dây điện kêu hót líu lo, một tia nắng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên mặt cô gái đang say giấc ở trên giường, tạo ra một vầng sáng nhàn nhạt, vàng lóng lánh động lòng người.
Đông Lộ chậm rãi mở mắt ra, mê mang nhìn đỉnh đầu trên trần nhà, chuyện phát sinh tối hôm qua chậm rãi hiện lên ở trong đầu, cô đột nhiên xốc chăn ngồi dậy.
Sao cô lại nằm trên giường rồi?
Thẩm Thần đâu?
Cô nghiêng đầu nhìn phía dưới giường, ngay cả Đông Kỳ cũng không thấy đâu, thảm lông với chăn ở trên mặt đất cũng đã được gấp gọn.
Cô lấy điện thoại qua nhìn thời gian, nháy mắt đã biết nguyên nhân, lập tức bò dậy thay đồng phục.
Thế mà đã 7 giờ sáng rồi!
Cô dậy muộn!
Sao bọn họ không ai gọi cô hết vậy?
Đông Lộ vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng, nghe được một trận tiếng cười truyền tới từ phía nhà bếp, vừa đi qua liền thấy Thẩm Thần với cha và em trai cô đang ngồi trước bàn ăn, vừa cười vừa ăn bữa sáng, một bộ dáng hòa thuận vui vẻ.
Đông Lộ nghi ngờ mình nhìn nhầm.
Sao lại thế này?
Hôm qua không phải bọn họ còn sống chết không chịu nhìn mặt nhau hay sao?
"Tiểu Thần này, canh trứng này con làm thế nào vậy? Ăn ngon như thế, vừa mềm lại vừa ngọt, tay nghề so với cái cô mà Đông Vân mời về kia thì lợi hại hơn nhiều!" Hoàng Kiến Hoa cười nói.
Thẩm Thần khiêm tốn: "Chú quá khen."
Thanh âm Đông Kỳ vui sướng: "Thì ra bánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoan-deu-nghe-em/110703/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.