"Hoa Hoa... " Anh lẩm bẩm, xoa lên mái tóc dài xõa trên lưng, vùi mặt vào hõm vai cô, nhẹ nhàng nói: "Anh rất yêu em, vì em anh nguyện làm mọi thứ, em biết không?"
Cô là bảo bối cực kỳ trân quý trong lòng anh, không thế hèn mọn như thế được.
Thanh âm của anh mang theo giọng mũi, Mục Sở nghe thấy có chút không thích hợp, bèn hỏi: "Anh sao vậy?"
Anh vẫn như cũ ôm cô rất chặt: "Không có việc gì, tối hôm qua thức đêm tăng ca nên chắc bây giờ có chút cảm, em đừng nhúc nhích, anh ôm em một cái là ổn."
Mục Sở tin là thật, không cựa quậy nữa, chỉ là dùng giọng điệu giáo huấn nói: "Ngã bệnh thì phải uống thuốc, anh đừng mượn sinh bệnh mà nói mấy lời sến súa như thế với em, coi như anh đang theo đuổi, thì mấy lời này cũng quá... thẳng thắn rồi."
Thanh âm của cô ngày càng nhỏ, trên mặt có chút nóng, đáy lòng không hiểu sao dâng lên một chút ngọt ngào.
Hình như cô còn rất thích anh thẳng thắn như vậy.
Tựa hồ mỗi một câu anh nói, thì anh càng yêu cô thêm một chút.
Do dự hồi lâu, cô vòng tay lên eo anh, ôm lấy.
Eo tuyến Cố Tần rất hẹp, lại rắn chắc, lúc ôm không nỡ buông tay.
Mặt còn dán vào lồng ngực rộng lớn, Mục Sở ngửi được mùi hương nhàn nhạt, bên tai là nhịp tim mãnh liệt của nah.
Dường như trôi dạt giữa đại dương mênh mông bát ngát, cuối cùng, cô cũng tìm được một nơi mình thuộc về rồi.
Mục Sở khẽ nhúc nhích, nghĩ đến những ủy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoan-dung-chay/2059965/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.