Editor: Chanh
Buổi chiều, sau khi Cố Tần rời đi, Mục Sở vì muốn chắc chắn một lần nữa mà mở ngăn tủ trên giá sách ra kiểm tra lại rương.
Rương và chìa khóa vẫn ở vị trí cũ.
Lấy rương ra, dùng chìa khóa mở, đồ vật bên trong vẫn chỉnh tề, giống như không có thay đổi gì.
Xem ra, quả thật là Cố Tần chưa xem.
Rốt cục cô cũng thở phào nhẹ nhõm, đem rương trả về chỗ cũ.
Dựa lưng vào ghế, trong tay cô còn cầm chiếc nhẫn Cố Tần để lại.
Trong đầu nhớ lại dòng chữ khắc trên nhẫn, cùng lời nói kia của anh.
Chuyện xảy ra bất ngờ, đầu óc cô có chút choáng váng, lúc này đầu óc tỉnh táo lại, cô bắt đầu dao động.
Cô và Cố Tần, còn có thể sao?
Nếu như đúng là ở cùng một chỗ, lỡ sau này chia tay thì làm sao bây giờ?
Có phải, so với năm năm trước càng đau đớn thê thảm hơn không?
Nếu đúng là có ngày như vậy, rất có thể, hai người họ cả đời này không nhìn mặt nhau được nữa.
Mối quan hệ giữa Cố gia và Mục gia, cũng sẽ từ đây mà sinh ra khoảng cách, cô và Cố Tích cũng khó mà thân thiết như cũ.
Nếu như vậy, chẳng bằng cứ duy trì mối quan hệ như hiện tại.
Có phải vừa rồi cô xử lí quá cảm tính rồi không?
Thế mà đồng ý để anh theo đuổi mình.
Rõ ràng trước đó đã đả thông tư tưởng vô số lần, cảm thấy mình vô cùng lí trí, không thể phá vỡ.
Bây giờ lại vì một câu anh thích cô mà mất hẳn lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoan-dung-chay/2059968/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.