Người dịch: Tồ Đảm Đang
Phó Gia bị đuổi khỏi trung học số 6.
Chỉ vì một chuyến đến đồn cảnh sát, sau khi quay lại thì cậu đã không còn là học sinh của lục trung nữa rồi.
Họa vô đơn chí là gì, chính là thế này đây.
Cô Lưu phản ứng kịch liệt, nói gì cũng không đồng ý: "Nhà trường dựa vào đâu mà làm như vậy?"
Phó hiệu trưởng không chịu nói, bà xông vào phòng hiệu trưởng hỏi lý do.
Hiệu trưởng nể mặt bà nên nói một cách uyển chuyển, nhưng tổng kết lại chỉ có bốn chữ: Không thể trả lời.
Cô Lưu tức rung người, kéo Phó Gia về lại phòng làm việc của mình, nắm chặt lấy tay cậu nói: "Không sao, cô nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em, bây giờ cô liên lạc với phụ huynh của em, bảo họ đến trường hỏi cho rõ việc này, quá vớ vẩn, em không làm gì sai thì sao nhà trường có quyền đuổi em?"
Phó Gia nhìn cô Lưu, ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt rồi cũng bị dập tắt.
Không phải đâu, cậu đã sai rồi.
Sự ra đời của cậu chính là bắt đầu của tất cả mọi sai lầm.
Cậu bị lục trung đuổi học là vì nhà họ Lục nhỉ? Chỉ có thể là nhà họ Lục thôi.
Đây là sự trừng phạt của họ dành cho cậu, nếu đã là trừng phạt rồi thì cậu không kháng cự lại được đâu, có lẽ cậu không chỉ bị loại trừ khỏi ngôi trường lục trung này thôi đâu, có khả năng...!sẽ không có trường trung học nào chịu nhận cậu nữa rồi.
"Cô Lưu, em không có phụ huynh, xin lỗi cô,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-bam-sinh/1238786/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.