Người dịch: Tồ Đảm Đang
"Cậu và Phó Hiểu Lệ có quan hệ gì?"
"Lần trước cậu gặp bà ta là khi nào?"
"Hai người đã nói những gì?"
"Khi Phó Hiểu Lệ hành hung, cậu đang ở đâu?"
"Cùng với ai?"
...
Trong đồn cảnh sát, Phó Gia nghe câu hỏi của cảnh sát, cậu phản ứng chậm chạp, cảnh sát luôn phải hỏi đến lần thứ ba cậu mới trả lời được.
Cậu như thể đã mất đi thị lực, thế giới trong mắt mình bỗng biến thành màu trắng đen, không có chút ánh sáng nào cả.
Thậm chí cậu còn nghĩ vớ vẩn rằng, cậu có thể nói dối không? Có thể nói với cảnh sát rằng cậu và Phó Hiểu Lệ không có quan hệ gì cả, cậu chưa từng gặp bà ta, cậu không có mẹ, từ nhỏ tới lớn cậu chỉ có một mình thôi không?
"Cậu là mối quan hệ dòng họ trực tiếp duy nhất của Phó Hiểu Lệ." Sau khi điều tra xong, cảnh sát nói.
"Khoảng thời gian này không được rời khỏi nội thành, sau này chúng tôi vẫn sẽ liên lạc, cảm ơn đã phối hợp."
Cậu tê dại đáp lại một tiếng, được cảnh sát đưa ra khỏi đồn.
Bên ngoài cổng có người gọi cậu lại: "Phó Gia?"
Cậu quay đầu lại, nhận ra đó là cô Lưu.
Vì quan hệ với Lục Tề An nên cô Lưu rất chú ý đến Phó Gia, nghe cảnh sát đến trường tìm cậu thì cô Lưu lập tức đi theo.
"Em vẫn ổn chứ?" Cô Lưu thấy sắc mặt không có tí máu của cậu, bà choàng tay lên vai cậu, dịu giọng nói.
"Không xảy ra việc gì chứ, cô thấy em ra ngay, chắc là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-bam-sinh/1238788/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.