Người dịch: Tồ Đảm Đang
Cô giáo ngồi xổm xuống, thấp giọng hỏi: "Em sao thế? Đưa cô xem vết thương nào."
Phó Gia giơ tay lên xoa mạnh lên mắt mình, mắt càng đỏ hơn, sắc mặt thì lại đỡ hơn chút.
Cậu đưa chân ra để cô xem vết thương.
Sau khi giáo viên xem xong xác định nó không nghiêm trọng mới thở phào một tiếng, dịu giọng nói: "Cô rửa vết thương cho em trước, sau đó bôi thuốc cho em.
Hơi đau nên em cố chịu đựng một lát." Nói rồi cô lấy thuốc từ trong ngăn tủ ra.
Lúc bôi thuốc cho Phó Gia, động tác của cô nhẹ nhàng hết sức có thể, còn thỉnh thoảng xem sắc mặt của cậu.
Theo cô thì vì vết thương này mà mắt Phó Gia đỏ như vậy, cậu nhất định là một người rất sợ đau, lúc bôi thuốc không chừng sẽ đau khóc lên luôn.
Nhưng trên thực tế, cả quá trình Phó Gia đều hơi ngây ngốc thẫn thờ, không chút phản ứng nào.
Sau khi bôi thuốc xong cô nói hai lần liền "xong rồi" cậu mới sực tỉnh lại.
Cô giáo không biết phải an ủi cậu như thế nào, cô lấy hộp giày khi vừa vào tiện tay đặt nó trên bàn, nói: "Em mang thử đi, xem đôi giày này có vừa chân hay không."
Trước đó cô không có mặt ở phòng y tế, nhưng cũng đang ở cách đó không xa.
Sở dĩ phải mất gần hai mươi phút mới đến là bởi vì khi Lục Tề An liên lạc với cô, còn đặc biệt nhờ cô mua một đôi giày, phải mua loại giày đạp gót.
Còn về kinh phí thì hắn sẽ nhờ chủ nhiệm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-bam-sinh/1238848/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.