Dù đã có mục tiêu của mình là người nào đó hiện đang ở xa xôi ngàn trùng, tít tìn tịt trong vùng trời Nam ấy, Hạ Dương vẫn sầu não u buồn thê thảm.
Toàn thân luôn trong tình trạng thiếu khí lực cần bổ sung Kakama.
Tại sao ư?
Hãy thử ngủ chung với thầy giáo, chạm môi với thầy giáo của mình đi là biết a.
Cố gắng phủ nhận đó là va chạm chứ ko phải là hôn môi cũng ko được.
Trời xanh chứng giám, lòng nàng tan nát cỡ nào.
Làm sao giải thích nếu anh Tùng biết được ha?
- Hạ Dương! Hạ Dương! Em làm sao vậy? Lay lay vai nàng sau khi khua tay múa rối trước mắt nàng mà ko có hồi âm.
- A, anh Tùng. Sao anh lại ở đây?
- Phải anh hỏi em mới đúng chứ? Thế nào mà lại đứng trước cửa nhà anh loay hoay mở khóa thế hả?
Như Tùng thật nghi ngờ nha, ko phải “thân mật” đến mức sống chung rồi chứ?
Nhanh ghê ta, đã giao chìa khóa cho người ta rồi.
A, định thần nhìn lại bang hòang, đích thực là đi học về mải suy nghĩ lung tung mà nhầm cả cửa nhà nha, thảo nào ko thể tra chìa vào ổ được, hic, thảm mà.
- Em là đang kiểm tra xem khóa nhà anh có dễ bị mở trộm ko a, gần đây có nhiều trộm lắm anh ko biết thôi.
- Thật sao? Ko phải là em định "chôm" gì nhà anh đó chứ? Nhà anh nhiều đồ quý lắm nhưng ko quý bằng anh Phong đâu, hiền tài là nguyên khí quốc gia mà. Hi hi
Ý tứ chính là, ko phải em đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-em-la-cua-anh/2192276/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.