Tháng tư dù thường mưa nhiều, nhưng hiếm khi thấy những trận mưa dầm kéo dài mười ngày nửa tháng không dứt như lần này. Không khí ẩm ướt đến mức mang theo hơi nước nặng nề.
Mãi đến khi cơn mưa khó nhọc ngừng lại, Ngọc Hà ngồi bên cửa sổ thêu hoa, nghĩ đến trong nhà gạo thóc gần hết, liền chuẩn bị ra ngoài mua thêm.
Bà bà thích ăn tỏi rêu, phu quân thích măng tây, nếu gặp được cá đù vàng tươi, nàng sẽ mua một con về hấp.
* "Tỏi rêu" là cách gọi để mô tả loại tỏi bị cũ, để lâu ngày nên mọc mầm xanh và có lớp rêu mốc bên ngoài. Ý là tỏi không còn tươi, có phần hư hỏng rồi
Vừa bước ra cửa, nàng đã thấy trượng phu từ bên ngoài trở về. Không biết có phải lại gặp mưa hay không, mà y phục hắn ướt đẫm.
Ngọc Hà định mở miệng hỏi, nhưng Thôi Ngọc Sinh đã cởi áo ngoài ướt sũng, áo trong cũng chẳng khô ráo hơn, lúc này đang trầ.n tr.ụi nửa người trên, lục lọi trong tủ tìm y phục khô.
"Lúc nãy về không để ý, Lý tẩu đổ nước ra sân, ta không kịp tránh, thế là ướt cả người."
"Ngọc Nương, quần áo của ta đâu?" Thôi Ngọc Sinh tìm một hồi lâu vẫn không thấy bộ nào của mình, không khỏi ngạc nhiên.
Phải biết rằng đầu xuân năm nay, mỗi người trong nhà đều có một bộ y phục mới.
Lo lắng hắn bị cảm lạnh, Ngọc Hà vội lấy một tấm chăn mỏng phủ lên người hắn. "Chàng quên rồi sao? Dạo gần đây trời không có nắng, quần áo đều giặt sạch nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-ha-van-phu-phu/2717422/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.