Ngọc Hà đội mưa nhỏ chạy một mạch về nhà, bầu trời vốn đã âm u nay càng tối tăm hơn, mưa cứ ngớt rồi lại lớn, che khuất cả tầm nhìn phía trước.
Từ xa, nàng thấy có người bung dù đứng trước cửa chờ mình, lòng không khỏi ấm áp.
Trời đã tối mà thê tử vẫn chưa về, Thôi Ngọc Sinh lo lắng cầm dù định ra ngoài tìm, vừa bước ra cửa thì thấy nàng quay lại, liền thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy nàng không mang dù về, hắn đón lấy giỏ rau trong tay nàng, khó hiểu hỏi:
"Gần đây trời cứ mưa mãi, sao ra ngoài mà không mang dù?"
Ngọc Hà ngượng ngùng giải thích, nàng để lại chiếc dù cho người cần hơn.
"Ta quên mất..." Nàng lảng sang chuyện khác, "Bà bà đã về chưa?"
Nàng nhớ rõ sáng nay mẹ chồng ra ngoài từ sớm, lúc nàng hỏi đi đâu, bà còn thần thần bí bí không nói.
"Mẫu thân đã về rồi, còn chờ nàng về cùng ăn cơm."
"Đã về thì mau vào ăn cơm đi."
Thôi thị vừa dọn xong đồ ăn, thấy hai người còn đứng ngoài cửa thì cười trêu:
"Đứng đó làm gì nữa, đồ ăn sắp nguội hết rồi!"
Bà bà Thôi thị là một nữ nhân ôn hòa, thường ngày thích cùng các phụ nhân trong xóm trò chuyện, dạo phố. Ngoài ra, bà còn sốt ruột thúc giục bọn họ sớm sinh cháu, để bà có cái bận rộn, tiện thể chăm giúp.
Còn công công ư? Ông đã qua đời từ khi phu quân nàng mới năm tuổi. Từ đó, không biết bao nhiêu thân thích nhòm ngó hiệu thuốc Hồi Xuân Đường mà ông để lại. Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-ha-van-phu-phu/2717423/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.