Sau khi Thôi Ngọc Sinh phẫn nộ đẩy cửa rời đi, một cơn gió đêm lùa thẳng vào phòng qua cánh cửa mở rộng, mang theo hơi lạnh đột ngột xộc vào, giúp lý trí của Ngọc Hà – vốn đang bị cơn nóng thiêu đốt – lấy lại một chút thanh tỉnh trong cơn giãy giụa tuyệt vọng.
Cả người mềm nhũn, gần như không thể chống đỡ nổi cơn dược tính đang hoành hành, nàng cắn mạnh vào đầu lưỡi, vị tanh mằn mặn lập tức tràn đầy khoang miệng.
Giờ mà mò ra tận phòng bếp để tìm nước lạnh thì quá sức với nàng rồi. Hơn nữa, Ngọc Hà còn lo sợ… lo rằng một khi lý trí của nàng hoàn toàn bị dược tính chi phối, nàng sẽ như một con dã thú hoang dại, mất sạch kiểm soát, không màng tất cả mà lao ra ngoài tìm một nam nhân giải tỏa dược tính.
Một cơn đau sắc bén kéo nàng về thực tại. Ngọc Hà không còn thời gian để đắn đo. Nàng nhặt lên mảnh vỡ của chiếc chén trà vừa rơi xuống đất, lạnh lùng ấn thẳng nó lên bắp đùi mình.
Cơn đau thấu tận xương tạm thời áp chế cơn khô nóng đang bùng lên trong cơ thể, nhưng nàng biết rõ sự thanh tỉnh này chỉ là nhất thời.
Phải tranh thủ!
Ngọc Hà run rẩy cột chặt hai tay, hai chân mình bằng dây buộc tóc, nhét một chiếc khăn vào miệng để tự bịt kín thanh âm đáng xấu hổ có thể thoát ra.
Sau đó, nàng lê thân mình đến ngăn tủ, cuộn người lại, nhét chính mình vào trong không gian chật hẹp ấy, nơi chẳng có chút ánh sáng nào lọt vào.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-ha-van-phu-phu/2717435/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.