Hắn suýt nữa thì b.óp ch.ết nàng, vậy mà không hề có lấy một tia hối hận hay áy náy, trong lòng chỉ chất đầy nghi ngờ rằng nàng không còn trinh tiết, không còn trung trinh với hắn.
Ngọc Hà cười lạnh. Đầu lưỡi tê dại vì đắng chát, nàng cảm thấy mọi chuyện trước mắt vừa nực cười, vừa quái đản đến buồn nôn.
Nàng không rõ bản thân vì sao lại cầu xin hắn tha thứ, nhưng khi mở miệng, lời nói ra lại hóa thành lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt:
"Ngọc Hà, ta nói cho ngươi biết! Nếu hôm nay ngươi dám bước qua cánh cửa này, có bản lĩnh thì cả đời cũng đừng quay về nữa! Đi mà tìm gian phu của ngươi! Chẳng phải ngươi và hắn song túc song phi càng tốt hay sao?!"
"A, ai bảo ta làm phu quân ngươi, lại không thỏa mãn được dục lạc của một nữ nhân như ngươi!"
Câu nói ấy đánh thẳng vào tai, như tiếng sấm nổ tung trong đầu nàng.
Bàn tay run rẩy siết chặt lấy cổ, từng ngụm từng ngụm hít thở khí mới mẻ, nhưng hô hấp vẫn gấp gáp và rời rạc.
Trước đây, bọn họ cũng từng cãi vã, nhưng hắn chưa từng nói muốn nàng cút đi.
Dù có giận đến mấy, cùng lắm hắn cũng chỉ lạnh lùng không để ý đến nàng.
Sự im lặng của Ngọc Hà càng khiến Thôi Ngọc Sinh phát điên. Như một con thú bị giam trong lồng, hắn rít gào từng bước ép sát nàng:
"Ngươi không nói lời nào là vì bị ta nói trúng có phải không?! Chột dạ rồi đúng không?!"
"Ngươi nóng lòng đến vậy? Không thể chờ thêm một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-ha-van-phu-phu/2717439/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.