Mấy ngày liên tiếp, vào lúc nửa đêm, trấn Thanh Hà đón nhận một trận mưa lớn hiếm thấy. Mưa gió hoành hành dữ dội, thổi đến mức những cây liễu xanh ven đường cũng phải cúi rạp mình.
Thôi Ngọc Sinh bước vào sòng bạc nhưng vận may ban ngày không duy trì được lâu. Không những không gỡ lại được vốn, mà ngay cả số tiền mang theo cũng ném sạch vào trong đó.
Tâm lý của kẻ nghiện cờ bạc là thua càng nhiều, càng muốn gỡ lại.
Lưu Khánh không những không khuyên hắn dừng lại mà còn đổ thêm dầu vào lửa, ghé sát bên tai hắn mà xúi giục: "Thôi đại ca, ta cảm thấy huynh chỉ thiếu một chút vận may nữa thôi, biết đâu ngay sau đây có thể xoay chuyển tình thế. Ta quen một người chuyên cho vay tiền, lãi suất rất thấp. Chỉ cần trong vòng ba ngày trả lại thì không tính lãi, còn nếu quá ba ngày thì cũng chỉ lấy tượng trưng 1% lãi suất thôi. Huynh thấy thế nào, có muốn vay chút không?"
"Bất quá, hắn không thu lãi cao, nhưng cần có vật thế chấp. Ta nhớ huynh có một hiệu thuốc, còn có một căn nhà. Chỉ cần mang hai thứ này ra thế chấp, ta lập tức có thể giúp huynh vay một ngàn lượng bạc. Đến lúc đó, không những gỡ lại được tiền đã mất, mà có khi còn dư dả để mua một căn nhà trong kinh thành. Nếu bây giờ huynh rút lui, chẳng khác nào từ chối Thần Tài đang mang tiền đến tận tay huynh."
Lời nói của Lưu Khánh đầy tính xảo quyệt, đánh trúng tâm lý không cam lòng của Thôi Ngọc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-ha-van-phu-phu/2717442/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.