Dẫm lên ánh trăng trải dài, Tạ Quân đẩy cửa bước vào, vừa trông thấy liền không nhịn được bật cười. Giữa mùa hè nóng nực, nữ nhân kia lại lấy tấm chăn gấm quấn chặt mình như con tằm trong kén, kín mít đến không chừa một kẽ hở.
Trong phòng đã đặt đá lạnh, nàng cũng không sợ tự làm mình ngộp chết sao?
Chuyện xảy ra hôm nay tự nhiên đã truyền đến tai hắn.
Hắn sớm nhận ra nàng có điều bất thường, nhưng không ngờ nàng lại tuyệt vọng đến mức muốn hủy hoại bản thân. Hắn đoán chắc là do lần trừng phạt hôm ấy khiến nàng hoảng sợ.
Lần này vốn định để nàng tiếp tục nếm trải bài học, nhưng hắn cũng hiểu đạo lý "cành quá cứng thì dễ gãy". Khi chưa nắm rõ cảm giác khó khống chế kia từ đâu mà đến, hắn vẫn còn luyến tiếc không muốn để nàng chết dễ dàng như vậy.
Dạy dỗ một con thú cưng không nhất thiết phải dùng biện pháp cứng rắn, đôi khi dụ dỗ đúng cách lại càng khiến nó ngoan ngoãn hơn. May thay, hắn luôn là kẻ đi săn có thừa kiên nhẫn.
Bầu trời dần sáng, mây trắng xoay vần theo ánh mặt trời đầu ngày.
Một đêm không mộng mị, Ngọc Hà thậm chí không rõ mình đã thiếp đi từ khi nào. Chỉ biết rằng, đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày, nàng có được một giấc ngủ yên ổn. Cơ thể vốn nặng trịch như bị đá đè, giờ lại nhẹ nhàng hơn đôi chút.
Liễu Nhi bưng chậu nước rửa mặt tiến vào, nụ cười rạng rỡ:
"Ngọc phu nhân, lão gia nói trong thành hoa sen nở rộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-ha-van-phu-phu/2717452/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.