Mũi tên xé gió, sượt qua sát mặt nàng, cuốn theo một lọn tóc lả tả rơi xuống. Trên làn da mềm, một vết cắt mảnh như sợi chỉ bật máu, đau nhức nhưng thanh tỉnh đến lạnh lẽo.
Ngọc Hà sững người ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mặt trời không còn nồng nhiệt như ký ức.
Là mộng... đúng không?
Nếu không phải là mộng—tại sao sau bao gian nan bò ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, thứ chờ nàng lại không phải tự do, không phải nắng ấm gió xuân mà nàng từng khát khao đến phát điên—mà lại là ác mộng mà nàng dốc hết toàn lực vẫn không thể trốn thoát?
Gió vùng núi rít lên giữa tầng mây xám xịt, quất vào mặt lạnh đến buốt xương, mạnh mẽ và tàn nhẫn, hoàn toàn khác với cơn gió ngọt mềm dịu dàng như thiếu nữ chốn kinh thành.
Ngay khoảnh khắc bước chân hắn vang lên sau lưng, đầu gối Ngọc Hà mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất. Toàn thân nàng như bị rút hết khí lực, chỉ còn lại đáy mắt phủ một tầng tĩnh mịch vô thanh.
Tạ Quân thu cung, từ lưng ngựa thảnh thơi bước đến trước mặt nàng.
Hắn cúi người, dùng mũi tên chạm nhẹ vào chiếc cằm thon của nàng, bắt ép nàng ngẩng đầu lên—
Một nụ cười lạnh trượt ngang môi hắn, ác liệt mà u ám như bóng ma rình rập.
“Phu nhân,” hắn khẽ cười, giọng giễu cợt lướt qua gió, “tốc độ của ngươi… còn chậm hơn những gì bổn tướng tưởng tượng rất nhiều.”
“Thật khiến bản quan chờ dài cả cổ đấy.”
Câu nói thong thả như thở dài, nhưng từng chữ như gai nhọn cắm thẳng vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-ha-van-phu-phu/2717461/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.