Ta chưa từng nghĩ, bản thân sẽ có ngày si mê một nữ nhân tầm thường đến vậy — một nữ nhân phàm tục, chẳng có vẻ gì cao quý, cũng chẳng mang theo dung mạo khuynh quốc khuynh thành. Vậy mà ta lại như một con chó, cam lòng phủ phục dưới chân nàng, chỉ mong nàng ngoảnh lại, thương xót ta một lần.
Thế nhưng, nữ nhân khiến ta cam tâm tình nguyện dâng cả mạng sống kia… lại không hề yêu ta.
Trái lại, nàng khinh ta như loài súc sinh, ghét bỏ ta như rắn rết. Chỉ cần còn đường sống, dù là bắt tay với hổ lang, nàng cũng quyết tâm rời khỏi ta.
Nhưng… ta sao có thể để nàng rời đi?
Nàng là thê tử của ta, là mẫu thân của cốt nhục ta. Dù có chết, nàng cũng phải chết bên ta. Ai cho phép nàng tự ý rời khỏi thế giới của ta?
Thế nên, khi hay tin nàng dẫn theo đứa nhỏ bỏ trốn, ta đã từng không dưới trăm lần tưởng tượng cảnh bắt nàng về, đánh gãy đôi chân nàng, dùng xích vàng xuyên qua bả vai nàng mà khoá lại trong phòng tối suốt đời không thấy mặt trời.
Bởi vì, ta muốn nàng — ngoài ta ra — tuyệt không gặp được bất kỳ ai khác.
Ta muốn trong thế giới của nàng, chỉ còn ta, không có kẻ thứ hai.
Ta từng nghĩ, đời này hai ta sẽ cứ thế mà giày vò nhau, sống không bằng chết, hận không dứt, yêu chẳng buông.
Thế nhưng… khi nàng phát hiện ra đứa bé nàng hằng yêu thương kia, kỳ thực không phải máu mủ của chúng ta, mà đứa con ruột thật sự — nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-ha-van-phu-phu/2717496/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.