Có ý tứ gì? Diệp Linh Cẩm kinh ngạc, chẳng lẽ hắn còn chuẩn bị phía sau. . . . . . Nghĩ tới đây, nàng không rét mà run.
Địch Tinh khoanh tay, nhìn hắn thở dài một hơi nói: "Ta mới vừa đi chung quanh nhìn một vòng. . . . . . Hơn nữa, thuốc của tên Nhan Nhiễm Y khốn kiếp này dùng rất được".
Bùi Lâu Tuấn nhất thời sắc mặt như tro tàn.
"Khốn kiếp?" Nhan Nhiễm Y nghiêng đầu, trên mặt nở nụ cười nhìn Địch Tinh. Hôm nay, lá gan hắn càng lúc càng lớn.
"Nhìn trước mặt, chăm chú một chút, chăm chú một chút. . . . . ." Địch Tinh rất biết mình, nhanh chóng đem ý nghĩ trong lòng mình nói ra, không thể làm gì khác hơn là cười làm lành.
Nhan Nhiễm Y nhìn hắn một cái, nghiêng đầu. Ý là: còn nhiều thời gian. . . . . .
"Các ngươi muốn chém muốn giết, hay đưa quan phủ chặt đầu thì cứ ra tay đi …" Bùi Lâu Tuấn hai mắt nhắm nghiền, trong lòng vẫn chưa cam tâm, nhưng đại cục đã định.
Quan Hoán Chi nhìn Diệp Linh Cẩm và Diệp Linh Đoạn, nói: "Chuyện giang hồ có thể để giang hồ giải quyết, hai vị cô nương thấy thế nào … hay chuyển giao cho quan phủ là tùy các ngươi. . . . . ."
Chốn quan trường rất vô tình, nhưng dù sao cũng là chuyện giang hồ, Bùi Lâu Tuấn trong lòng dao động, nếu đưa đến quan phủ, rốt cuộc cũng là chém đầu hắn thôi, khi đó, Bùi Lâu Tuấn sẽ không còn khí thế oai phong của Bùi gia Thiếu chủ, mà sẽ như món
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-the-luu-lac-giang-ho/1665117/chuong-162.html