". . . . . ." Nghe xong, vẻ mặt Diệp Linh Cẩm cứng đơ.
Địch Tinh nhìn Diệp Linh Cẩm, vẻ mặt của nàng có chút không thể giải thích được vì sao, trong lòng có chút bất đắc dĩ cùng phiền não."Ta nói. . . . . . Ngốc tử ngươi nói chuyện đi. . . . . ."
Mỗi bước đi của Địch Tinh để lại dấu giày, trong lòng Diệp Linh Cẩm run lên một cái.
"Ta không ngốc, được chưa. . . . . ." Diệp Linh Cẩm hiện tại chỉ muốn mời cái vị Phật này đi ra ngoài, sau đó xóa hết dấu vết của hắn để lại.
Địch Tinh đột nhiên "Phanh" vỗ một cái xuống bàn, Diệp Linh Cẩm sợ hết hồn.
"Ngươi nhỏ tiếng một chút không được sao …" Diệp Linh Cẩm đau khổ cầu xin.
Địch Tinh lườm nàng một cái, ngồi xuống nói: "Tại sao kêu lão tử nhỏ giọng một chút? Lão tử bị ngươi lừa gạt rất không vui. . . . . ."
". . . . . . Đại gia, ta sai rồi. . . . . . Ta thật sự có lỗi . . . ." Diệp linh Cẩm trong lòng hết sức gấp gáp, cố gắng ngồi xuống.
"Bộ dáng ngươi làm sao lại miễn cưỡng vậy?" Ngươi đã đoán đúng rồi, ngươi còn không đi cho ta nhờ? Diệp Linh Cẩm oán thầm, ngoài miệng lại nói: "Nào có. . . . Làm sao có thể. . . . Ngươi nghĩ nhiều. . .. ." Đi nhanh lên đi. . . . . .
Địch Tinh suy nghĩ một chút, cảm thấy trong lòng nuốt không trôi chuyện này, vì vậy nói: "Ngươi giả bộ ngốc . . . .
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-the-luu-lac-giang-ho/1665140/chuong-150.html