Diệp Linh Cẩm ngẩng đầu.
Chủ nhân đôi đũa này chính là Đại sói xám nào đó. Mà trên đôi đũa Diệp Linh Cẩm đang kẹp chính là miếng thịt mà Địch Tinh động cơ không thuần khiết gắp cho.
Thật ra lúc này Diệp Linh Cẩm có chút sợ khi nhìn thấy Nhan Nhiễm Y, sợ nhìn thấy nụ cười thoáng qua nơi khoé miệng hắn, dường như mọi chuyện đều nhìn thấu, đều không thể che giấu trước mắt hắn.
Nhan Nhiễm Y cười với nàng."Thứ người khác cho. . . . . ."
"Không thể ăn!" Diệp Linh Cẩm nói tiếp, sau đó vô cùng ghét bỏ gắp miếng thịt kia ra. Đối mặt Nhan Nhiễm Y, đều phải trên 12 vạn tinh thần, cho dù hắn phát hiện ra cái gì.
Chỉ là. . . . . . miếng thịt đáng thương vô tội kia. . . . . .
Nhan Nhiễm Y buông đũa xuống, sau đó giơ tay lên, sờ đầu Diệp Linh Cẩm."Ngoan. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm: ". . . . . ."
Quan Hoán Chi ngồi một bên lẳng lặng nhìn: ". . . . . ."
"Nhan Nhiễm Y! Ngươi cố ý!" Một Cô bé quàng khăn đỏ bộc phát.
Một Đại sói xám đại phát thiện tâm, dĩ nhiên không để ý tới hắn, mà là cầm đũa gắp miếng thịt gà thịt vào bát Diệp Linh Cẩm, sau đó ‘ấm áp’ nói: "Ăn. . . . . ."
Sau đó, hắn hài lòng nhìn Diệp Linh Cẩm ăn, lại quay đầu nhìn về phía Quan Hoán Chi hỏi: "Phương thuốc lúc đầu đã tìm được chưa."
Quan Hoán Chi lắc đầu một cái, mặt không chút thay đổi.
Cuối cùng Địch Tinh cũng hiểu được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-the-luu-lac-giang-ho/1665373/chuong-55.html