"Không dám. . . . . . lão nô thật hỗ thẹn". Đưa tay đỡ Quan Hoán Chi, Lưu thúc tiếp tục nói, "Ước chừng là hai năm trước thôi. . . . một thôn bên cạnh Liễu Thành đã xảy ra trận ôn dịch, người của cả thôn đều chết hết, ôn dịch cũng lây lan đến Liễu Thành, đã làm chết một số người. Người dân Liễu Thành hàng ngày đã quen với cuộc sống an bình, hưởng lạc khi gặp chuyện như thế liền bị hoảng sợ, lòng người cả tòa thành đều hoang mang.
Sau đó, có một đạo sĩ xuất hiện chữa trị hết bệnh ôn dịch. Bởi vì may mắn sống sót sau tai nạn nên người dân Liễu Thành coi hắn như là Thần Tiên. Vị Thần Tiên này còn nói, hắn biết chữa trị tất cả các loại bệnh tật, hơn nữa còn biết phương pháp làm cho người được trường sinh bất lão".
Trường Sinh Bất Lão? Diệp Linh Cẩm cười lạnh trong lòng. Không ai có thể tránh được sinh lão, bệnh tử, có thể thấy được, người nói ra những lời ngu xuẩn như vậy thì căn bản không phải là cao nhân, trên thế giới này căn bản cũng không có thần tiên.
Vẻ mặt mọi người trở nên ngưng trọng.
Lão quản gia nói tiếp: "vì sợ hãi bệnh ôn dịch nên mọi người bắt đầu cầu xin vị Thần Tiên kia chỉ dẫn phương pháp kéo dài tuổi thọ, cuối cùng vị Thần Tiên đã để lại một đơn thuốc và nói cứ làm theo đơn thuốc này thì có thể luyện chế ra đan dược trường sanh bất lão".
"Trường Sinh Bất Lão? vậy mọi người đều uống đan dược và đã trở thành bộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-the-luu-lac-giang-ho/1665387/chuong-48.html