Giờ phút này, bốn người Nhan Nhiễm Y, Quan Hoán Chi, Địch Tinh, Diệp Linh Cẩm đang ngồi trong một căn phòng của một khách điếm tại một thị trấn nhỏ.
"Vào đêm Diệp gia gặp chuyện không may Nhan công tử đã đưa Diệp tiểu thư đi?" "Đúng vậy. . . . . ." So với khuôn mặt nghiêm túc của Quan Hoán Chi, khuôn mặt Nhan Nhiễm Y lại lộ vẻ lười biếng nhưng không khiến người khác cảm thấy không được tôn trọng. "Như vậy xin hỏi, khi ngươi đến Diệp gia đã thấy chuyện gì?" Bộ dáng Quan Hoán Chi lộ vẻ ‘đang có việc công’. Nhan Nhiễm Y liếc mắt nhìn Diệp Linh Cẩm, nói: "Lúc ấy ta va phải Cẩm Nhi ở cửa, sau đó lại dẫn nàng về chăm sóc, trên dưới Diệp gia không còn ai sống sót." "Nói như vậy, rất có thể Diệp cô nương biết chuyện gì đó?" Quan Hoán Chi nói. Tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Linh Cẩm. Tâm tình Diệp Linh Cẩm Tâm vô cùng phức tạp, thật ra nàng cũng không biết chuyện gì, hơn nữa chuyện này càng kéo dài càng phức tạp, nàng vẫn cố không dính líu đến, ai ngờ lại trở thành trung tâm. Nàng không có tình cảm gì với Diệp gia, chuyện của Diệp gia không liên quan gì đến nàng. Đầu tiên Địch Tinh thở dài: "Ai. . . . . . Nàng là đồ ngốc, hỏi nàng có ích lợi gì." Diệp Linh Cẩm rất đồng ý với lời nói của Địch Tinh, nàng là một đứa ngốc, cho nên, mọi chuyện đừng dính dáng đến nàng. Trong phòng trầm mặc một lúc. QuanTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-the-luu-lac-giang-ho/1665408/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.