Nhan Nhiễm Y đã hiểu ý của Bách Hiểu, cúi đầu nhìn Diệp Linh Cẩm cao vừa đến vai hắn, nói: "Thật ra đây là sư muội của tại hạ. Sư phụ qua đời, ta không đành lòng để một người ngốc nghếch như nàng một mình ở trên núi, nên đã mang nàng ra ngoài". Hắn sờ sờ đầu Diệp Linh Cẩm, dường như trong giọng nói thật sự có chút buồn phiền.
Thật sự có thể giả bộ sao....Diệp Linh Cẩm có cảm giác Nhan Nhiễm Y có thể lấy đầu của nàng bất cứ lúc nào. Sư muội? Sao lại không phải nha hoàn? Chẳng lẽ đại sói xám đang có tính toán gì khác? "Nga? Ngược lại ta càng ngày càng hiếu kì, rốt cuộc sư phụ Nhan công tử ở đâu vậy?" Bách Hiểu khôn khéo cười một tiếng. Thật ra thì Diệp Linh Cẩm cũng rất tò mò muốn biết xem đại sói xám từ đâu trong rừng đi ra ngoài. Khu rừng kia có đúng là thế ngoại đào viên, mây bay trên mặt đất, cỏ xanh biếc như tấm đệm, nhiều kỳ trân dị bảo, lại có thể tạo ra một Nhan Nhiễm Y trái với ý trời và sinh vật như vậy. Khóe miệng Nhan Nhiễm Y khẽ nhếch lên, vỗ vỗ đầu "sư muội mình", không chút để ý nói: "Bách Hiểu cô nương người thường được gọi trên giang hồ là Bách Hiểu Sanh, lai lịch của tại hạ e rằng không thể làm khó được cô nương...." Bách Hiểu che miệng cười: "Nhan công tử thế nào lại khiến cho người ta đội phải một cái mũ to trên đầu như vậy, tuy nhiên.....Bổn cô nương đối với Nhan công tử thực sự tò mò, chắc chắn sẽTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngoc-the-luu-lac-giang-ho/1665439/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.